Trần Phong lãnh đạm nhìn Hoàng Thiên.
Sau hắn không có ai hay khẩu Đại ma pháo nào xuất hiện.
Nghĩa là vừa rồi cậu đã hạ được toàn bộ đội quân, trừ hắn.
Bang hội chiến được thu vào lăng kính pháp cụ mà trình chiếu trực tiếp những diễn biến chính cho toàn bộ đệ tử trong tông được xem mà học tập.
Kể từ khi trận chiến mở màn diễn ra, cho dù là ai thì cũng đều công nhận sức mạnh áp đảo của Kim Sư Thánh hội cùng khả năng phối hợp cực kỳ ăn ý của Dược bang.
Bất quá tất cả mọi người đều tỏ ra khó hiểu khi thấy Trần Phong lựa chọn đơn độc đối đầu với nhánh quân do Hoàng Thiên lãnh đạo.
Với danh tiếng của mình, thanh niên kia được biết đến là người vừa có khả năng lại vừa cẩn thận, suy tính kỹ càng trước khi làm việc.
Mà cái kia nhìn thế nào cũng là một hành động hết sức ngông cuồng, chả ai nghĩ tới cậu lại làm một việc như thế.
Ngay cả Khổng Thái hay các đại sư cũng là cảm thấy nghi hoặc.
Bọn họ biết thực lực của Trần Phong nhưng chưa nghĩ ra làm thế nào cậu có thể đối phó với cả một đội quân hùng mạnh.
Chính vì vậy mà khi chứng kiến cái bẫy cuối cùng của cậu, tất cả mọi người đều là kinh ngạc mà hít sâu vào một hơi.
Phương án giải quyết của cậu trông thì hết sức đơn giản nhưng thực chất lại vô cùng kỳ công, phức tạp.
Để chuẩn bị hàng loạt bẫy như vậy, cùng với cái đánh bại cả một đạo quân do chính Hoàng Thiên lãnh đạo kia, một đêm gần như là không thể.
Thanh niên này vậy mà có thể làm được, hẳn là kỹ năng làm việc đã đạt đến mức thượng thừa rồi!
Bất quá lúc này đây, dù có nhìn thế nào, Kim Sư Thánh hội vẫn đang hoàn toàn áp đảo, thật không biết Dược bang làm thế nào mới có thể chống lại.
Trận chiến giữa hai bang hội mạnh nhất phía Đông ngoại tông Thiên Huyền giờ đã đến hồi gay cấn nhất!
Hoàng Thiên nắm chặt tay, từ trong giới chỉ lấy ra hai mươi mốt khẩu Đại ma pháo, tất cả dàn đều phía sau lưng hắn.
– Ngươi thực sự rất khá, khiến ta hao tổn không ít binh lực.
Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội nói.
Trần Phong cũng là nheo mắt nhìn hắn, trong lòng có chút chùng xuống.
Đã cất công làm đến như vậy, nhưng chỉ hạ được đám lính quèn, còn đống pháo kh.ủng bố kia lại chỉ hạ được có ba khẩu, điều này làm cậu cảm thấy khó chịu.
– Rồi sao?
Thanh niên lạnh giọng.
Hoàng Thiên không nói, khẽ phất tay.
Hai chục khẩu Đại ma pháo cùng lúc khai hoả.
Trần Phong vội vàng tránh né, đem thân pháp thi triển đến tận cùng, cơ thể lướt đi trong gió, khiến cho mọi công kích hướng tới cơ thể cậu đều là hụt vào không trung.
– Ta xem ngươi chạy đến lúc nào?
Tên kia điên cuồng gào lên, quyền pháp cùng chưởng pháp phô thiên cái địa liên tục đánh tới.
Sức mạnh pháp tông cường giả hiển hiện, kết hợp với đạn ma pháo như mưa khiến cậu có chút khó khăn.
Không ít lần có những luồng năng lượng cực lớn sượt qua người Trần Phong khiến cậu cảm thấy lo lắng.
Nếu như là bên ngoài bang hội chiến, cậu có nhận phải công kích kiểu đó bao nhiêu lần cũng chẳng hề hấn gì.
Bất quá ở đây, mọi thương tổn cậu nhận phải đều được pháp cụ hấp thu, nếu vượt quá công suất của nó, cậu sẽ lập tức bị loại khỏi cuộc chiến này.
Thanh niên cật lực né đòn, cố gắng không nhận phải bất cứ một chút công kích nào từ Hoàng Thiên.
Hai người cứ rượt đuổi như vậy nửa giờ thời gian, cuối cùng cũng tới vị trí con sông chiến lược.
Trần Phong bằng tốc độ vượt trội của mình, băng qua rất nhanh nhưng thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội thì dừng lại, không đi qua.
– Sao thế?
Cậu cười, nhìn hắn ta.
Nam thanh niên cao lớn giận tím mặt nhưng không nói gì, bước về phía ngược lại.
Thanh niên sau khi bóng lưng hắn biến mất ở đằng xa thì đợi thêm một canh giờ không thấy gì mới trở về trại.
Người của Dược bang thấy cậu thì chào hỏi một chút rồi tiếp tục đi tuần.
Trần Phong vào lều chỉ huy, nhưng lại không thấy ai trong đó.
Cậu ra ngoài, tìm một lính canh rồi hỏi:
– Bang chủ và phó bang chủ đâu?
– Bang chủ vẫn chưa trở về còn phó bang chủ đang ở trong lều riêng.
Thanh niên gật đầu cảm ơn rồi suy ngẫm một chút.
Đan Hà nắm trong tay số lượng quân đông gấp năm lần địch, cộng với khả năng của nàng ta hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên nếu như lúc đó Hoàng Thiên không rút lui, ngược lại, tiến đến tạo thành thế gọng kìm, lại là câu chuyện khác.
Trần Phong lo lắng, lập tức rời doanh trại.
Theo như kế hoạch, vị trí trận đánh thứ ba của Đan Hà cũng khá giống với cậu, gần với bản doanh.
Vừa qua được sông, cậu đã thấy đội quân của nàng trở về, số lượng binh sĩ còn khá nhiều, trước kia là mười phần thì giờ còn đến sáu, bảy phần.
Thấy thanh niên đứng chờ mình ở đây, Đan Hà hơi cau mày:
– Cánh quân của Hoàng Thiên đâu?
– Mau cho quân qua sông.
Có phục kích!
Thanh niên thét gọi.
Nàng ta giật mình, vội vàng đốc thúc quân tăng tốc.
Mà cũng lúc ấy, tiếng pháo nổ vang lên liên tục, cùng với những luồng pháp lực khủng bố.
Trần Phong nhìn cánh trái đội quân.
Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội cùng hai mươi mốt khẩu Đại ma pháo đang ở đó không ngừng công kích bọn họ.
Song kiếm hiện ra, cậu lao thẳng về phía Hoàng Thiên, hai tay vào thế tấn công, miệng hô lên:
– Thiên Nhận!
Tốc độ tấn công là rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã hoàn thiện, nhưng kẻ địch cũng không phải dạng vừa, lập tức lách mình né tránh.
Kiếm pháp uy vũ của cậu cứ như vậy phóng thẳng vào một khẩu pháo, lập tức cắt nó thành từng mảnh.
Đệ tử đứng đầu ngoại tông cau mày nhìn cậu, có chút bất ngờ.
Độ bền của Đại ma pháo mạnh mẽ thế nào hắn ta là người hiểu rõ nhất, vậy mà bị chiêu thức kia chém cho tan tác như thế.
Hẳn là Địa giai pháp kỹ!
Hoàng Thiên khẳng định.
Tiểu tử này sở hữu những kỹ năng không hề tầm thường, bất quá hắn cũng không thể nào sử dụng chúng liên tục trong thời gian dài được.
Trong lúc hắn ta suy ngẫm, Trần Phong không đứng yên, mà là liên tục vung kiếm, cố gắng chặn đứng đạn pháo đang nhắm tới đệ tử Dược bang nhiều nhất có thể.
Bất quá hai mươi khẩu pháo có hỏa lực ngang với một chưởng hết sức của nhất tinh pháp quan, bắn với tốc độ một giây một phát không phải thứ mà cậu hiện tại có thể dễ dàng ngăn cản.
Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội thấy vậy cũng tỏ ra kinh ngạc một chút rồi tiến tới tấn công cậu.
Đem Phong Hành thi triển đến tận cùng, thanh niên cật lực né tránh cùng cản phá ma đạn.
Thân thể cậu liên tục biến ảo, cho dù là ngũ tinh pháp quan cũng là khó lòng nhìn rõ.
Đội quân của Đan Hà nhờ có trợ giúp như vậy mà qua sông an toàn hơn một chút.
Bất quá chỉ vài phút sau, lại thêm kẻ địch xuất hiện mà đi đầu chính là bốn vị phó thống lĩnh.
– Chết tiệt!
Đan Hà lo lắng cho quân vừa đánh vừa rút, bất quá Đại ma pháo quả bắn quá rát, bọn họ tổn thất rất lớn.
Trần Phong cũng liên tục bị đẩy lui, không tài nào phản kháng lại nổi, chẳng mấy chốc toàn bộ binh sĩ lùi tận đến con sông chiến lược.
Tại đây Kim Sư Thánh hội đuổi bắn thêm một hồi nữa rồi rút quân.
Dược bang thu hồi tàn quân rồi về nghỉ tại đại bản doanh.
Đan Hà và Trần Phong vào lều chỉ huy, tâm trạng đều là không được tốt.
Toàn bộ thành viên Dược bang tham gia bang hội chiến lúc này đây mười phần chỉ còn lại một mà kẻ địch vẫn còn một pháp tông cường giả, mười pháp quan, cùng bốn mươi khẩu ma pháo.
Hiện tại đang là giữa trưa, mặt trời lên đến đỉnh khiến cho điều kiện chiến đấu có một chút bất lợi vì thế đối phương cũng không dám động thủ.
Tuy nhiên khi thời tiết tốt hơn, nhất định bọn chúng sẽ tấn công.
Dược bang đã thua tất cả bảy trận lớn liên tiếp, e rằng trận tiếp theo sẽ là trận cuối cùng, mà bọn họ sẽ phải nhận cái kết đắng.
– Chúng ta sẽ thắng!
Linh Nhi bước vào lều chỉ huy, nhìn hai người, nói.
Đan Hà vui mừng nhìn nàng, hỏi:
– Muội có kế sách rồi?
Thiếu nữ mỉm cười:
– Trận thứ nhất đã đến hồi kết!
– Bọn chúng làm thế nào lại to gan như vậy?
Hoàng Thiên cau mày nhìn Dược bang dàn trận.
Bọn họ không thèm làm theo binh lược mà trực tiếp vượt sông, đứng ngay tại rìa đó mà đối đầu với hắn.
Thế trận này một nhà cầm quân lão luyện chẳng bao giờ muốn bày ra, bởi nếu như có một chút sai sót chỉ có thể tử chiến, tuyệt đối không thể nào rút quân, rủi ro có thể nói là không thể đong đếm được.
Ở tuyến đầu là ba người mạnh nhất, Linh Nhi chính giữa, Đan Hà và Trần Phong đứng hai bên.
Phía sau là năm chục pháp sư, thực lực của ai cũng là pháp vũ bát tinh trở lên, không có pháp quan cảnh.
Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội cũng cho toàn quân dàn trận, chuẩn bị chiến đấu.
Đội hình của hắn hiển nhiên là mạnh gấp nhiều lần đám người kia.
Bốn chục khẩu Đại ma pháo đều đặt ở mức thứ nhất, lực vừa đủ mà tốc độ bắn cũng là nhanh nhất.
– Tấn công!
Hoàng Thiên hô, mười pháp quan cảnh sau lưng cùng lúc động thủ, cùng với đó là ma pháo đồng loạt khai hoả.
Thế trận và uy lực bậc này chính là lần đầu tiên trong lịch sử bang hội chiến xuất hiện.
– Bày trận!
Linh Nhi phất tay.
Toàn bộ đệ tử Dược bang miệng niệm chú, tay bắt ấn, đồng đều với nhau, không ai là lệch nhịp, cảnh tượng khiến người ta nhìn thấy mà cảm thán.
Mặt nước con sông phía sau bỗng nhiên bùng nổ, tạo thành một cơn lốc xoáy cực kỳ mạnh mẽ, lập tức ngăn cản mọi công kích hướng đến.
Mà bao quanh tất cả mọi người ở đây là vô tận những ấn ký ma pháp lam nhạt, dao động linh hồn cường hãn tỏa ra làm cho toàn thể Kim Sư Thánh hội sợ hãi.
– Cái này… là pháp trận?
Hoàng Thiên sửng sốt, lẩm bẩm nói.
Pháp trận chính là chiêu thức cực kỳ cao cấp do pháp sư lão luyện tạo nên a.
Đẳng cấp của nó ít nhất cảnh giới linh hồn phải đạt tới trung kỳ Linh cảnh mới có thể thực hiện được.
Nữ nhân trước mặt kia chẳng lẽ đã đạt tới mức đó?
Tầng tầng lớp lớp ấn ký phô thiên cái địa liên tục xuất hiện rồi bao quanh lấy thủy lốc khổng lồ kia.
Vài giây sau, nó bùng nổ, mạnh mẽ đẩy lui cùng lúc mười pháp quan cảnh và một pháp tông cường giả.
Hoàng Thiên nheo mày quan sát hiện tượng trước mặt, trong lòng không khỏi nhộn nhạo.
Nước trong sông ầm ầm đổ xuống, để lộ ra gần ba chục bóng hình, cho dù nhìn thế nào cũng là vô cùng huyền ảo.
Mười thân ảnh đứng đầu mặc giáp trụ to lớn, tay phải cầm giáo dài, tay trái cầm khiên