Lăng kính lần lượt chiếu các diễn biến mà Dược bang bày trận phản công Kim Sư Thánh hội, sau đó toàn quân tứ phía bao vây, trực tiếp vây khốn toàn bộ bang hội mạnh nhất phía Đông ngoại tông Thiên Huyền.
Các đệ tử chứng kiến, thậm chí ngay cả các vị đại sư lão làng nhất cũng là cực kỳ kinh ngạc.
Khả năng đọc vị người khác cùng lên chiến lược bậc này, không phải điều mà một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi bình thường có thể làm được.
Linh Nhi chân chính là đệ nhất tuyệt thế thiên tài của ngoại tông Thiên Huyền! Không cần biết kế tiếp thế nào, thì trong lòng bọn họ đây vẫn là một chiến thắng tuyệt đối của Dược bang, mà công lao lớn nhất chính là của thiếu nữ thiên tài kia.
Linh Nhi mỉm cười, cùng với mọi người thu lại linh hồn lực, pháp trận theo đó cũng là dần dần tan biến.
Khẽ thở ra một hơi, nàng nhìn Trần Phong.
Lúc này cậu đang nói chuyện cùng Đan Hà, tựa hồ cảm thấy có chút ngạc nhiên trước thế trận mà Dược bang đã bày ra vừa rồi.
Thực ra nếu không có huynh, nó không thể nào tồn tại!
Đêm đầu tiên của bang hội chiến, huynh dẫn đầu đội trinh sát, tìm thấy đại bản doanh của Kim Sư Thánh hội, bất quá nó không đơn giản là lều trại mà lại là một thành trì.
Sau đó, bằng thực lực vượt trội của mình mà cảm nhận được sự tồn tại của Đại ma pháo, từ đó ta mới có thể đoán ra chiến lược của Hoàng Thiên.
Về cơ bản, trong một cuộc chiến thực sự, nếu như toàn quân đông nhưng thực lực lại chỉ ở mức trung bình, việc tập trung chúng lại thành ma pháo như vậy là một giải pháp không tồi đối với kẻ không có đầu óc binh lược xuất sắc như hắn.
Bằng cách đó, hắn có thể giảm bớt số lượng binh sĩ mà chất lượng lại tăng lên vượt trội.
Bất quá, đây lại là bang hội chiến, hắn ta làm như thế chính là một nước đi ngu xuẩn nhất, chẳng khác nào coi thường quân sư đối phương!
Để chiến thắng trận đầu này, việc cần làm chính là gây ra mức sát thương vừa đủ, loại các pháp sư ra khỏi vòng chiến.
Mà hành động của hắn đã tự gây ra một lượng sát thương rất lớn cho quân mình trong khi đối phương còn chưa cần động binh.
Đó chính là sai thứ nhất.
Khi đã thiệt về quân số như vậy, việc mà một nhà cầm quân cần làm chính là bảo toàn lực lượng.
Nếu muốn đánh thì phải đánh du kích từng trận nhỏ và vừa đủ, tận dụng tối đa sức mạnh của Đại ma pháo, để toàn bộ quân lính còn lại mà thủ thành.
Đằng này hắn không những đánh những trận lớn mà còn đem theo lực lượng binh sĩ chủ lực rồi để mặc bọn họ bị tấn công, chỉ lo bảo vệ pháo, khiến cho binh đã ít lại càng ít thêm.
Đó chính là sai thứ hai.
Đối với nhóm quân gần như không còn khả năng chiến đấu, cần bảo vệ tốt nếu không sẽ dễ dàng bị loại khỏi vòng chiến.
Cách hiệu quả nhất chính là tử thủ trong thành, dụ địch công kích, từ đó tiêu hao lực lượng của địch.
Nhưng hắn lại để quá ít quân ở lại, thậm chí còn chia nhỏ cánh quân tiếp viện, khiến cho quân sĩ mất đi kết nối, không có chủ tướng, dễ dàng bị loại bỏ.
Đó chính là sai thứ ba.
Đánh trận, quan trọng nhất là tương quan lực lượng hai bên cùng chiến thuật bày binh.
Dược bang sau mỗi trận đánh đều là có tổn thất, nhưng đều trong mức có thể kiểm soát, hơn nữa quân số áp đảo.
Trong khi Kim Sư Thánh hội đã ít binh hơn, đã thế trận nào cũng là mục tiêu đầu tiên, vậy mà dẫn binh đuổi đánh.
Đó chính là sai thứ tư.
Thấy địch thua liên tục bảy trận nhưng không cẩn thận dò xét mà coi thường, tiếp tục khiêu chiến.
Khi rơi vào thế có thể bị bao vây không rút lui chiến lược mà ở lại đánh.
Đó chính là sai thứ năm.
Tất cả đã khiến cho ngươi thất bại!
Linh Nhi có chút bối rối nhìn Đan Hà và Trần Phong.
Kế sách của nàng đã giúp Dược bang tổn thất ít nhất mà thắng lợi cũng vẻ vang nhất.
Bất quá hai người họ chỉ là biết một phần nhỏ về chiến lược này.
Cổ nhân có câu: Chưa lừa được ta sao lừa được địch.
Nàng phải làm sao cho quân ta tin tưởng tuyệt đối thì kẻ địch mới có thể chủ quan.
Toàn quân lui lại phía sau Đan Hà, đứng thành từng hàng nghiêm chỉnh.
Khuôn mặt ai cũng lộ rõ nét cười.
Hôm nay bọn họ đã đánh bại Kim Sư Thánh hội, sau này bọn chúng sẽ không thể nào kiêu ngạo như trước được nữa.
Bàn bạc thống nhất một chút, người của Dược bang lần lượt rời khỏi Thiên Hoa Vũ giới, chỉ còn lại Đan Hà, Linh Nhi, Trần Phong, Hỏa Sinh và Lý Nghiêm.
Trận thứ hai bang hội chiến sẽ là năm đấu năm, bọn họ sẽ liên thủ đấu với Hoàng Thiên và tứ phó thống lĩnh của Kim Sư hội.
Trong thâm tâm, trận đánh này đối với đệ tử bài danh đệ nhất tinh anh bảng xếp hạng khá là đơn giản, miễn là theo kế hoạch đã định trước.
Năm người họ tiến lại, đứng thành hình ngôi sao chung quanh đội hình của Dược bang.
Linh Nhi nghi hoặc nhìn Hoàng Thiên, chưa hiểu hắn suy tính cái gì.
Bốn người kia đột nhiên bắt ấn.
Nàng tập trung quan sát, đôi môi đỏ mọng khẽ nở ra một nụ cười.
Ngay khi bọn họ niệm chú xong đâu đấy, một vùng không gian u tối lạnh lẽo xuất hiện, bao phủ năm người họ.
Bất quá ảnh hưởng thế nào còn chưa có biết mà chiêu thức liền đã bị phá giải.
Linh Nhi vận công, pháp lực nồng đậm tỏa ra liền đã trấn áp hoàn toàn tứ phó thống lĩnh ngay lập tức khiến người ta cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Hoàng Thiên trông thấy một màn như vậy cũng là kinh hãi.
Bởi cho dù là hắn cũng không tỏa ra uy áp mạnh mẽ như thế.
Nữ nhân trước mặt kia vậy mà đã vượt qua hắn một đoạn, đạt tới ngũ tinh pháp tông.
Tu vi pháp lực, linh hồn cảnh giới, thậm chí là bày binh bố trận dù là lĩnh vực nào nàng ta cũng xuất chúng.
Người như vậy có thể tồn tại sao?
Mồ hôi chảy ra như tắm, hắn toàn thân lại thấy lạnh toát, lần đầu tiên hắn cảm thấy áp lực như vậy.
Trận thứ hai bang hội chiến vẫn đang diễn ra.
Bốn vị phó thủ lĩnh của Kim Sư Thánh hội vẫn chưa bị loại.
Linh Nhi áp lực, chỉ là vừa đủ để phá hủy chiêu thức, không tổn thương bọn họ.
Hoàng Thiên đột nhiên nảy ra một ý, hướng đến Trần Phong, chỉ tay mà nói lớn:
– Tiểu tử có dám cùng ta đấu pháp?
Mọi người nghe vậy thì trong lòng cười mỉa mai, tên kia lượng sức đấu không lại nên mới thách thức người được xem là nguyên do trận chiến.
Nếu không đấu đương nhiên thanh niên này sẽ bị cười chê, mà nếu đấu, Hoàng Thiên coi như có phần nắm chắc.
Đan Hà và Linh Nhi nhìn nhau.
Bọn họ đương nhiên biết suy nghĩ của hắn ta nhưng quyết định thế nào lại phụ thuộc vào Trần Phong.
Cậu với một màn như vậy cũng là cười khẩy.
Cậu chả phải kẻ ngốc, nhưng hắn tưởng chỉ bằng một cái tam tinh pháp tông đã đủ để làm khó cậu thì quả là hoang đường! Thanh niên không nhanh không chậm bước lại, đối diện với Hoàng Thiên:
– Bắt đầu đi!
Lời vừa dứt, hai người lập tức lao lại, quyền cước liên miên vô tận, không bên nào nương tay.
Tốc độ cả hai đều là cực nhanh, cho dù là pháp quan thất tinh cũng là không thể theo kịp.
Hai bên ăn miếng trả miếng liên tục, mà tất cả đều nhắm đến huyệt đạo hiểm yếu, chỉ cần trúng đòn một lần cũng sẽ khiến cho thực lực suy giảm, thất bại ngay trước mắt.
Lúc này Hoàng Thiên mới cảm nhận được thực ra người trước mắt mạnh mẽ ra sao.
Kinh nghiệm chiến đấu của cậu là hết sức phong phú, cho dù hắn có nhử thế nào cũng không hề bị mắc lừa, thậm chí nếu không cẩn thận, chính bản thân hắn mới là kẻ sẽ phải ăn trái đắng.
Hắn ta đối với điều này thì càng kinh ngạc vô cùng.
Ngay cả tứ phó thống lĩnh dưới trướng hắn cũng không thể nào đạt được như vậy.
Mặc dù thân phận bọn họ đều là thiên tài trong gia tộc, đã đến bái sư tông phái lâu như vậy rồi.
Người này rốt cuộc là thế nào?
Né đi một đòn suýt chút nữa trúng phải, hắn ta thở hắt ra một hơi.
Dù cho đau đầu suy nghĩ thế nào, hắn ta cũng không thể trả lời câu hỏi ấy, chỉ có thể gạt qua một bên mà tiếp tục chiến đấu.
Với việc này, tất cả mọi người đều là có chút kinh ngạc.
Thanh niên kia vậy mà dám đối cứng với thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội.
Phía Đông ngoại tông Thiên Huyền, Hoàng Thiên được xem là người có nhục thể mạnh mẽ nhất.
Bất quá cho dù nhìn thế nào Trần Phong cũng không hề miễn cưỡng, hoàn toàn ngang ngửa.
Hai bên giao thủ với nhau chẳng mấy chốc đã hơn trăm hiệp, thanh niên sử dụng pháp kỹ thân pháp né đi công kích của đối phương mà lui lại, kéo giãn khoảng cách.
Hoàng Thiên kia coi như không tồi, cũng là có thực lực nên mới có thể ngang ngược như vậy.
Cậu cười:
– Giấu bài sao?
– Nếu ngươi muốn!
Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội trầm giọng, nói.
Toàn cơ thể tức thì được bọc bởi lớp pháp lực hùng hồn, sau đó tạo nên một kim giáp.
Trần Phong nhướn mày, cậu đương nhiên biết thứ kia là gì.
Khi đột phá đến pháp tông cảnh, pháp sư có thể sử dụng pháp lực thành thục hơn, tùy ý điều khiển nó bao quanh cơ thể.
Thứ này được gọi là pháp lực chiến giáp.
Đặc điểm của mỗi hệ nguyên tố khác nhau, vì vậy mà mỗi chiến giáp có hiệu quả khác nhau.
Phong hệ của cậu được tăng phúc tốc độ là chính còn kim hệ của Hoàng Thiên thì mạnh về phòng ngự và độ sắc bén.
– Tới đây!
Hắn ta nhìn cậu, khinh thường vẫy tay.
Thanh niên nheo mắt, lập tức lao