Trần Phong một lần nữa rơi vào ảo giới, lần này trước mặt cậu là một ngôi nhà tranh nho nhỏ.
Trời đã tối, không gian vắng lặng như tờ, thỉnh thoảng vang lên tiếng cú đêm cùng tiếng lá cây xào xạc.
Thanh niên tiến lại, nhìn qua cửa sổ quan sát bên trong.
Có hai bóng người bên ngọn đèn dầu.
Người già hơn là một mỹ phụ trông có vẻ bệnh nặng, đang nằm trên giường.
Ngay cạnh đó là một thanh niên trẻ tuổi ân cần chăm sóc, bưng bát thuốc vẫn còn nóng, gắng cho bà uống từng chút một.
Xong xuôi đâu đấy, anh ta đắp chăn lại cho bà rồi đứng dậy, chuẩn bị đồ đạc.
Mỹ phụ thấy vậy lên tiếng:
– Muộn như vậy rồi, con còn đi đâu?
– Mẹ đừng lo, con ra ngoài kiếm ít thảo dược thôi!
Nai nịt gọn gàng, anh dỗ cho mẫu thân ngủ rồi mới rời đi.
Theo bước chân của anh, Trần Phong đến Thiên Huyền lâm quen thuộc.
Tại đây, anh ta bắt đầu quá trình thu thập tài liệu linh dược, tinh hạch ma thú các loại.
Trông cách làm việc của thanh niên trước mặt, Trần Phong có thể đoán được phần nào con người này.
Anh ta thực sự rất cẩn thận và chu đáo, hoàn toàn không có chỗ nào lỗ mãng bất cẩn.
Mặt khác, người này cũng có bản chất khá lương thiện, không phải kẻ hung ác gì.
Anh ta làm việc rất cần cù, gần như không ngừng nghỉ, cứ như vậy liên tục chém giết ma thú và thu thập linh dược, không quan tâm đến thời gian.
Theo Trần Phong cảm nhận, thực lực của anh đâu đó khoảng thất tinh pháp vũ, là khá đủ để đối phó với những nguy hiểm rìa ngoài Thiên Huyền lâm.
Dĩ nhiên cho dù là mạnh mẽ thế nào cũng phải cẩn thận, bởi vạn sự vốn chẳng có gì là tuyệt đối, nhưng người trước mặt kia với phẩm chất của mình thì không đáng ngại.
Bình minh lên, chiếu những tia nắng đầu tiên xuống bóng người dong dỏng cao nọ.
Một hồi thám hiểm lâu như vậy thu hoạch đương nhiên là không tồi.
Anh thanh niên thở ra một hơi dài, ngừng tay nghỉ mệt, chuẩn bị thu dọn ra về.
Rời khỏi địa phận Thiên Huyền lâm, anh đến một y quán nọ.
Lúc này trong thị trấn hầu như mọi người vẫn còn đang say ngủ, nhưng nơi anh đến đã bắt đầu mở cửa, dường như là người quen của thanh niên nọ.
– Hồ Thạch! Vẫn đúng giờ nhỉ!
– Chào Hiên thúc!
Hai người chào hỏi một chút rồi bắt đầu giao dịch.
Anh thanh niên từ trong giới chỉ lấy ra toàn bộ chỗ linh dược và ma hạch mình vừa kiếm được.
Chủ quán xem xét chúng rất tỉ mỉ sau đó lấy ra một chiếc bàn tính, thống kê số tiền cho khách.
– Của con tất cả là hai trăm lượng bạc.
Ông đưa ngân lượng cho Hồ Thạch.
Anh ta nhận lấy mà không phàn nàn lời nào, mặt khác, anh hỏi:
– Hiên thúc, không biết loại thảo dược đó đã có chưa?
– Vẫn chưa! Linh Tiên thảo này quả thực khó kiếm vô cùng, những mạo hiểm giả thông thường e là không ai có đủ năng lực.
Chủ quán lắc đầu nói.
Anh thanh niên cúi gằm không đáp.
Trần Phong thì hơi nhíu mày.
Linh Tiên thảo này cậu cũng đã từng một lần đi lấy.
Con ma thú canh giữ nó thực lực đã chạm đến pháp tông đỉnh phong, người dân ở đây hiển nhiên không thể nào vượt qua nổi.
– Mẹ con sao rồi?
Vị “Hiên thúc” hỏi, vẻ mặt rất cảm thông.
Hồ Thạch thở dài:
– Ngày càng nặng, không biết có thể cầm cự đến khi nào!
– Hay là con thử đến xin quan bá hộ xem thế nào? Ông ấy nổi tiếng là sưu tầm bảo vật, hẳn sẽ có!
– Cháu đã đến đó ba, bốn lần rồi.
Đúng là ông ấy có, nhưng nhất quyết không định ra tay cứu giúp.
– Nhưng bây giờ tính mạng mẹ con đang lâm nguy, làm quan sao có thể bỏ qua được?
Chủ quán nói, giọng buồn bực.
Anh thanh niên bất đắc dĩ gật đầu:
– Vâng, để cháu đi thêm lần nữa xem sao!
Nói rồi Hồ Thạch từ biệt vị “Hiên thúc” nọ, nhanh chóng rời đi.
Tiến thẳng vào trấn, anh đến nhà quan bá hộ cầu xin giúp đỡ.
Cũng giống như những lần trước, với thực lực của mình, đám cận vệ không dám to tiếng hay ngăn cản anh mà trực tiếp dẫn vào trong sảnh lớn.
– Lại đến nữa sao?
Vị quan bá hộ thấy thanh niên kia đến thì hỏi, giọng lè nhè.
Ông ta trông không được tỉnh táo cho lắm, điều khá dễ hiểu khi mà ngoài các hầu nữ đang phục vụ mà trên bàn còn có vô số sơn hào hải vị và rượu quý, đống quyển trục, sách vở các loại đều là lăn lóc dưới sàn.
Hồ Thạch không dám vô lễ với ông ta.
Anh cố gắng nuốt cục tức vào bụng, cúi đầu chắp tay:
– Mong quan lớn giúp đỡ! Mẫu thân con nay bệnh đã rất nặng, e rằng không còn cầm cự được bao lâu nữa!
– Hừm!
Quan bá hộ tay cầm chén rượu, mắt nhìn thanh niên trước mặt cười khẩy:
– Chuyện đó… có liên quan gì đến ta?
– Bẩm, mẫu thân con…
– Sắp chết, đúng chứ? Kể cả bây giờ ta có giao Linh Tiên thảo cho ngươi thử hỏi bà ta có thể sống được thêm bao lâu? Một năm? Ba năm? Một cái mạng rẻ rúng như thế đáng cho ta ra tay sao? Cút đi, đừng bao giờ làm phiền ta nữa!
Hồ Thạch chết lặng, hoàn toàn không thể nào tin nổi những điều mình vừa nghe.
Anh không thể nói điều gì đáp lại, không phải vì anh không nghĩ ra gì để nói mà vì anh đang cố nén cơn giận đến cùng cực chỉ chực bột phát ra.
Nếu anh mất bình tĩnh, mọi chuyện có thể xấu đi rất nhiều.
Lặng người một hồi, Hồ Thạch mới có thể nghiến răng quay đầu bỏ về.
Trần Phong trông thấy một màn vừa rồi trong lòng cũng là bừng lên lửa giận tột cùng.
Cậu không thể nào hiểu được một kẻ suy nghĩ như thế, ăn nói như vậy vì cái gì mà lại có thể làm quan bá hộ của Huyền thành.
Hệ thống này rốt cuộc mục nát đến độ nào?
Thời gian qua trông thấy bao nhiêu ảo cảnh, cậu đã hiểu được bộ mặt thật của đám quan lại Thanh Phong Đế Quốc, không chút nào có thể chấp nhận được.
Cậu thực sự mong muốn có thể cải tổ hoàn toàn nó, đem đến một bộ máy vững mạnh, vì nước vì dân.
Theo chân Hồ Thạch rời đi, trong đầu Trần Phong vẫn không ngừng suy nghĩ.
Bóng tối trong tim cậu bảo rằng không cho cậu biết sự thật vì như thế sẽ giữ được cậu không sụp đổ nhưng nếu mọi chuyện cứ thế này thì chẳng ảnh hưởng gì cả.
Không biết sẽ còn xảy ra cái gì?
Thời gian sau đó, Hồ Thạch lại vào rừng lăn lộn, kiếm linh dược cùng ma hạch để kiếm tiền, đồng thời hỏi han khắp nơi nhưng không cách nào có được một gốc Linh Tiên thảo.
Bệnh tình của mẹ anh ngày càng nặng hơn, thậm chí có vài lần tưởng chừng bà đã rời khỏi thế gian, cố gắng được đến giờ phút này đã là một phép màu rồi.
Nếu như không sớm chữa trị, hiển nhiên bà không thể nào qua khỏi.
Một buổi tối nọ, trong thôn trang nho nhỏ chỉ còn thấp thoáng vài ánh đèn của những nhà đi ngủ muộn, Hồ Thạch chầm chậm về nhà.
Không gian yên ắng bao trùm lấy người thanh niên đang lặng đi vì tuyệt vọng.
Theo như thầy lang nói, mẹ anh sắp đến giới hạn, nếu từ giờ đến sáng mai không tìm được Linh Tiên thảo, bà sẽ qua đời.
Đột nhiên Hồ Thạch dừng lại, nhíu mày nhìn cổng nhà mình.
Lúc này ở đó có vài ba nhân ảnh mặc hắc y, nổi bật lên biểu tượng một đầu bạch lang bằng kim loại trên băng trán.
– Các ngươi làm gì ở đây?
Anh đương nhiên nhận ra đám người trước mặt.
Dong binh đoàn này đối với người dân Huyền thành chẳng có chút nào xa lạ, ngược lại còn khá nổi tiếng.
Hồ Thạch đối với bọn họ không mặn không nhạt, không đồng tình với cách hành sự của chúng nhưng cũng không muốn gây sự, trở mặt.
– Nghe nói ngươi đang tìm Linh Tiên thảo?
Tên đứng giữa lên tiếng, không hề tỏ ra cái gì bất mãn.
Hồ Thạch lập tức khựng người lại:
– Các ngươi có?
– Đương nhiên! Bạch Lang đoàn chúng ta không gì là không có, chỉ là ngươi có trả được hay không thôi!
– Ra giá đi!
Hồ Thạch nói ngay.
Anh không quan tâm chuyện gì khác, miễn là có thể cứu sống mẫu thân, anh sẽ bất chấp tất cả.
Tên kia bước ra ánh sáng, để lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
Trần Phong lập tức sững người mà nhìn hắn ta, kẻ đã từng kịch chiến với cậu trong Thiên Huyền lâm năm xưa, Viên Lộ.
Hắn ta trông thấy bộ dạng của thanh niên kia thì giả vờ thông cảm:
– Chúng ta cũng không định làm khó ngươi quá, chỉ cần ngươi làm việc cho chúng ta là được!
– Ta đồng ý!
Hồ Thạch trả lời không chút do dự, ánh mắt cầu khẩn nhìn đám người Bạch Lang đoàn.
Viên Lộ miệng cười càng lúc càng rộng, ra lệnh cho tay sai rời đi, còn bản thân thì vỗ vai thanh niên trước mặt:
– Ngươi đợi một chút, sáng mai mẹ ngươi tất sẽ