Toàn bộ thi thể đều đã bị phân hủy.
Do ngâm trong nước lâu ngày nên cả người đều trương phình lên, hơn nữa nhiều chỗ còn bị cá ăn tạo thành vết thương nhỏ.
Nhưng từ quần áo trên người cũng có thể phán đoán người chết là nữ.
Cho nên, sau khi quan sát thi thể một lúc, Nhiếp Cẩn Huyên liền mang bao tay da dê mà Thuận Thừa Đế đã chuẩn bị trước vào, rồi trực tiếp ngồi xổm xuống cạnh thi thể, vừa bắt đầu nghiệm thi, vừa mở miệng nói.
"Người chết là một nữ nhân, chiều cao khoảng một mét...Ách, khoảng bốn thước tám đến năm thước, tuổi tác khoảng chừng từ mười sáu đến hai mươi tuổi..."
"Khuôn mặt người chết có nhiều vết thương, cũng có dấu vết bị cá ăn..."
Hai mắt hơi nhíu lại, từng câu từng chữ của Nhiếp Cẩn Huyên đều mang theo tia nghiêm túc khác hẳn ngày thường.
Mà vừa nghe Nhiếp Cẩn Huyên nói khuôn mặt người chết có dấu vết bị cá ăn, ánh mắt Thuận Thừa Đế chợt lóe lên.
"Nghĩa là bị người khác sát hại?"
Thuận Thừa Đế bỗng nhiên chen vào khiến Nhiếp Cẩn Huyên đang nói phải dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thuận Thừa Đế một cái, sau đó mới mở miệng.
"Có phải bị giết hay không còn chưa chắc, cũng có khả năng là người chết tự sát, sau đó bị người khác phát hiện rồi hủy dung."
Thân là một pháp y, mỗi lời nói của Nhiếp Cẩn Huyên đều phải chuẩn xác không được có một chút sai sót nào.
Dứt lời, không để Thuận Thừa Đế có cơ hội hỏi tiếp, nàng lại cúi đầu.
"Phần cổ của người chết có dấu vết bị dây thừng siết...Tới, hai người các ngươi lại đây giúp ta lật thi thể lại..."
...!
Trước mặt mọi người, Nhiếp Cẩn Huyên bắt đầu nghiệm thi.
Nàng còn gọi thêm hai tên thái giám để hỗ trợ mình.
Thuần thục dùng kéo cắt bỏ quần áo trên người người chết, sau đó lấy khăn làm sạch thi thể một lần, rồi cầm dao chăm chú giải phẫu thi thể!
Thời gian chậm rãi trôi qua, từ buổi chiều cho tới khi hoàng hôn buông xuống...!Bốn phía Vọng Nguyệt Đình vẫn lặng ngắt như tờ, không ai dám mở miệng nhiều lời.
Mọi người ở đây đều bị động tác thuần thục của Nhiếp Cẩn Huyên làm cho kinh sợ chỉ biết trợn mắt há mồm, nhìn toàn bộ quá trình.
Đương nhiên