Thanh âm của Ân Phượng Liên rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có hắn và Ân Phượng Trạm nghe được.
Mà lúc này, vừa nghe thế, đôi mắt Ân Phượng Trạm khẽ đảo.
"Vậy, theo Tần Vương điện hạ như thế nào mới không nhàm chán?"
Nhìn Ân Phượng Liên ở đối diện, Ân Phượng Trạm cũng đè thấp giọng nói xuống, nhưng lời hắn nói lại khiến Ân Phượng Liên mỉm cười.
"Không bằng chúng ta thêm tiền đặt cược?"
"..."
"Tứ hoàng huynh, không cần quá lo lắng, cũng không phải chuyện gì quá lớn..."
Thấy Ân Phượng Trạm không nói lời nào, Ân Phượng Liên không khỏi thấp giọng nói.
Nhưng nói tới đây, Ân Phượng Liên lại bỗng nhiên ngừng lại, sau đó tầm mắt nhanh chóng chuyển về phía mái đình nơi Nhiếp Cẩn Huyên đang ngồi.
"Phương pháp nghiệm thi của Tứ hoàng tẩu vừa chuẩn lại vừa nhanh, có thể nói là vô cùng thần kỳ, nên nếu buổi luận võ hôm nay mà đệ thắng thì mong sau này tứ hoàng tẩu có thể thường xuyên giúp..."
Ngữ điệu của Ân Phượng Liên vừa nhẹ lại vừa chậm, nhưng không đợi Ân Phượng Liên nói hết lời, ánh mắt Ân Phượng Trạm đã trầm xuống, sau đó, không chút nghĩ ngợi trực tiếp mở miệng, đánh gãy lời nói của Ân Phượng Liên.
"Không được!"
Tốc độ trả lời của Ân Phượng Trạm vô cùng nhanh, đến mức Ân Phượng Liên cũng phải sửng sốt, nhưng ngay sau đó Ân Phượng Liên lại cười lớn, rồi khẽ nói vào tai Ân Phượng Trạm.
"Tứ hoàng huynh hà tất phải cố chấp như thế, bất quá chỉ là hỗ trợ thôi mà..."
"Hình Bộ có ngỗ tác!"
"Nhưng so ra vẫn kém kỹ thuật cao siêu của tứ hoàng tẩu, không phải sao? Hơn nữa, tứ hoàng huynh cũng biết, ta thường xuyên hành tẩu trên giang hồ, rất hay gặp phải những chuyện thiên bách kỳ quái(*), nhưng những chuyện giang hồ này, không thể cứ phiền đến ngỗ tác của quan phủ,..."
(*) Thiên bách kỳ quái: Những thứ kì lạ và quái gở.
Rõ ràng Ân Phượng Liên có mục đích riêng của mình.
Nhưng hắn không đề cập tới giang hồ còn tốt, nhắc tới giang hồ, Ân Phượng Trạm nhịn không được mím chặt môi, sau đó liền xoay người bỏ đi...!
Thấy Ân Phượng Trạm một lời cũng không nói, cứ thế rời đi, Ân Phượng Liên hơi ngẩng ra, rồi nhanh chóng lắc mình đứng ra ngăn cản hắn.
"Tứ hoàng huynh cần gì nóng vội thế?"
"Không có gì để nói!"
"Sao lại không có lời nào để nói..."
Hơi mỉm cười, sau đó hai hàng lông mày của Ân Phượng Liên hơi động, ánh mắt khẽ liếc nhìn về