"Đáng giận, thật đáng giận! Nhắc nhở? Cái gì mà nhắc nhở, không phải đang châm chọc ta xen vào việc của người khác sao? Nữ nhân này thật đáng giận..."
Trong thư phòng Thần Vương phủ, Cung Vương Ân Phượng Hiên không kiên nhẫn mà đi vòng quanh trước án thư đồng thời trong miệng cứ lẩm bẩm lẩm bẩm cái gì đó.
Mà mỗi một câu nói vang lên thì trong đầu Ân Phượng Hiên lại không kiềm được nhớ tới khung cảnh vừa mới xảy ra ở Tuyết Đan Uyển, làm hắn càng nghĩ càng giận.
"Tứ ca, vì cái gì huynh không trực tiếp hưu nữ nhân kia đi! Sự tình vừa rồi, huynh cũng đã chứng kiến, nàng hoàn toàn không đem chúng ta để trong mắt, một nữ nhân như vậy, huynh còn giữ nàng lại làm gì?"
Ân Phượng Hiên tỏ vẻ bản thân rất bất mãn với Nhiếp Cẩn Huyên.
Mà nghe vậy, Ân Phượng Trạm đang ngồi trên án thư cũng chỉ ngước mắt liếc nhìn hắn một chút, sau đó lại đem tầm mắt trở về, chăm chú nhìn công văn ở trên tay.
"Còn chưa tới thời điểm thích hợp!"
"Cái gì? Vẫn còn chưa tới thời điểm thích hợp?! Tứ ca, huynh cũng đã nhịn nữ nhân kia nửa năm cũng coi như đã cho cha nàng mặt mũi lắm rồi! Huynh còn chần chờ gì nữa!"
Ân Phượng Hiên có chút nóng nảy, vừa dứt lời liền đi thêm hai bước nhảy đến trước mặt Ân Phượng Trạm.
"Tứ ca, huynh không thể giữ nữ nhân kia bên người được.
Lúc trước, chỉ vì xem mặt mũi của cha nàng nên huynh mới đáp ứng mối hôn sự này.
Nhưng ai biết được nàng lại là một người đàn bà hung hăng, đanh đá, không biết lẽ phải.
Từ khi vào cửa, nàng không ngừng kiếm chuyện khiến cả Vương phủ náo loạn, không ngày nào được an bình, cho nên..."
"Được rồi, trong lòng ta tự có tính toán!"
Vừa đánh gãy lời nói của Ân Phượng Hiên, ánh mắt của Ân Phượng Trạm không biết vì sao lại chợt thoáng qua cảm xúc khó tả nhưng chỉ trong một lát liền tiêu tán.
Hắn nói tiếp.
" Chẳng lẽ, hôm nay Ngũ đệ cố ý đến đây chỉ vì muốn khuyên ta hưu thê?"
"Ách...!Đương nhiên không phải!"
Nghe ý tứ của Ân Phượng Trạm là không muốn nhắc đến chuyện này, Ân Phượng Hiên không khỏi có chút mất hứng, không muốn mở miệng nữa nhưng ngay sau đó liền xoay người ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh mà đáp.
" Kỳ thật hôm nay đệ lại đây cũng không có chuyện gì quá quan trọng, chỉ muốn đến Thần Vương phủ xem tình hình một chút.
Mặt khác, hai ngày trước đệ nghe người ta nói trong phủ của Tứ ca có xảy ra án mạng cho nên thuận tiện muốn hỏi thăm một chút sự tình là như thế nào!"
Sau khi đã bình tĩnh hơn, Ân Phượng Hiên lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ như ngày thường của hắn.
Nhưng khi nói đến chuyện này, dường như lại nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
"Đúng rồi, Tứ ca, người chết kia là ai vậy? Đệ nghe nói người