Thanh âm của Ân Phượng Trạm vừa lạnh lùng lại vừa bình tĩnh, hai tay hắn bắt chéo sau lưng, dưới ánh nến, dáng người hắn lại càng thêm khí thế bức người.
Nhưng lúc này, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên vốn đang bốc lửa lại đột nhiên cả kinh.
"Người của Hình Bộ? Sao có thể?!"
Nhiếp Cẩn Huyên khó có thể tin được.
Tiếp theo, đi thêm hai bước đến bên cạnh Ân Phượng Trạm.
"Vương Phúc không phải thợ chăm sóc hoa ở trong phủ sao? Sao có thể là người của Hình Bộ cơ chứ? Lại nói, cho dù hắn thật sự là người của Hình Bộ nhưng nơi này là Thần Vương phủ, Hình Bộ làm thế nào có thể phái người lén trà trộm vào đây?"
Hình Bộ có phải điên rồi hay không? Nơi này chính là Thần Vương phủ! Tuy hiện tại Nhiếp Cẩn Huyên không có quan niệm gì về giai cấp cả nhưng cũng hiểu được Hình Bộ làm như vậy là đang vũ nhục, coi nhẹ Ân Phượng Trạm hay đúng hơn là toàn bộ Thần Vương phủ!
Đạo lý này ngay cả Nhiếp Cẩn Huyên cũng hiểu thì Ân Phượng Trạm tự nhiên cũng rõ ràng.
Nhưng Ân Phượng Trạm chỉ hạ mắt, thấp giọng nói.
"Sự tình cũng không có nghiêm trọng đến vậy....!Lần này Hình Bộ chỉ muốn xác định thân phận của một người nên mới lén phái Vương Phúc lại đây.
Mà nếu tùy tiện vào phủ không chỉ dễ rút dây động rừng mà đối vương phủ cũng không phải là chuyện tốt, bởi vậy mới đưa ra hạ sách này.
Hơn nữa, lúc ấy bổn vương cũng không có ở trong phủ!"
Ân Phượng Trạm phá lệ giải thích với Nhiếp Cẩn Huyên về đầu đuôi câu chuyện.
Nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên hơi ngẩng người một chút nhưng sau đó liền minh bạch!
"Đối phương là đào phạm?!"
Đúng vậy, nếu thật sự là thế thì mọi chuyện đều dễ hiểu! Bởi vì có đào phạm trốn vào Thần Vương phủ mà lúc ấy Ân Phượng Trạm lại đi sứ nước láng giềng chưa về nên Hình Bộ mới đành phải âm thầm phái người chà trộn vào vương phủ.
Chỉ là không nghĩ tới, Vương Phúc còn chưa kịp điều tra rõ ràng thì đã bị hại...!
Không!
Có lẽ, Vương Phúc đã điều tra rõ ràng, cho nên mới bị hại! Hơn nữa, có thể kinh động đến Hình Bộ, tất nhiên không phải là tiểu án tử, đối phương cũng không phải là dạng người dễ đối phó.
Như vậy, cũng không khó giải thích ngọn nguồn của chưởng ấn trí mạng sau lưng người bị hại!
Hết thảy, thoạt nhìn mọi thứ đều có thể thuận lý thành chương.
Cũng không biết vài cái gì, Nhiếp Cẩn Huyên lại cảm thấy có chút quái quái....!Mà lúc này, Ân Phượng Trạm nhìn thấy bộ dáng nhíu mày trầm tư của nàng, đáy mắt không khỏi hơi lóe.
Trong lúc nhất thời, cả thư phòng to như vậy lâm vào một trận an tĩnh.
Hai người đứng trước cửa sổ đều trầm mặc không nói một lời.
Thẳng đến một lúc