Tiếng kêu thê lương lộ ra vô vàn hoảng sợ.
Nháy mắt, Ân Phượng Trạm cùng Nhiếp Cẩn Huyên đồng thời đều ngẩn ra, tiếp theo chỉ thấy Ân Phượng Trạm gạt tay Nhiếp Cẩn Huyên ra bước thẳng ra ngoài.
Mà vừa thấy Ân Phượng Trạm biến mất sau cánh cửa, Nhiếp Cẩn Huyên cũng hồi phục lại tinh thần, ngay sau đó liền vội vàng đuổi theo.
Hai người, một trước một sau đi vào hậu viện, lúc này, bọn hạ nhân trong phủ cũng đồng dạng nghe được tiếng kêu nên nhanh chóng chạy tới.
Thấy tình hình như vậy, tức khắc hai hàng lông mày của Ân Phượng Trạm đều nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
"Cố Hồng!"
"Dạ, có lão nô!"
"Bảo những người không liên quan giải tán hết đi!"
"Vâng."
Cố Hồng không hổ là một người có đầy đủ tố chất của một tổng quản giỏi.
Phía trước, tuy rằng không đi theo bên người Ân Phượng Trạm nhưng một khi đã có chuyện xảy ra lại là người đầu tiên chạy đến hiện trường chờ phục mệnh.
Mà lúc này, vừa nghe phân phó của Ân Phượng Trạm, Cố Hồng lập tức cung kính nhận lệnh, ngay sau đó liền tiến lên tống cổ bọn hạ nhân bị tiếng kêu thu hút chạy tới ra ngoài.
Đảo mắt một cái, trong sân đã không còn một bóng người, tiếng ồn ào, huyên náo lúc nãy cũng biến mất, bây giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng, âm u.
Lúc này, Ân Phượng Trạm mới từ từ cất bước đi qua, sau khi nhìn một lượt quanh sân ánh mắt không khỏi lóe sáng.
Nhìn theo ánh mắt của hắn chỉ thấy ở một góc nhỏ trong sân có một người nam nhân đang nằm! Nhờ ánh sáng của cây đuốc,mọi người có thể thấy được hai mắt của nam nhân kia mở to, khuôn mặt đều hiện lên vẻ hoảng sợ, miệng thì khẽ nhếch lên,...!nhưng do quá tối nên không thể nhìn rõ có vết máu hay không! Tuy nhiên tất cả mọi thứ đều đưa đến một kết luận, hắn đã chết!
Sắc mặt Ân Phượng Trạm có chút âm trầm.
Thân mình hắn hơi hạ, ngồi xổm xuống trước mặt nam nhân kia, sau đó liền muốn tự mình xem xét tình hình cụ thể,...!Nhưng hắn chỉ vừa mới vươn tay ra, Nhiếp Cẩn Huyên luôn đi theo sau hắn lại lập tức vọt lên trước.
"Chờ một chút, để ta!"
"Ách,...Vương phi..."
Vừa nói, thân mình Nhiếp Cẩn Huyên vừa cong xuống, ngồi xổm trước mặt thi thể, thấy tình huống như vậy, Ân Phượng Trạm không khỏi hơi sửng sốt mà Cố Hồng nãy giờ đứng lặng lẽ ở một bên cũng không nhịn được lên tiếng ngăn Nhiếp Cẩn Huyên lại nhưng tiếp theo hắn chỉ thấy, Ân Phượng Trạm đầu cũng không quay mà đưa tay lên ra hiệu cho hắn dừng lại.
Cố Hồng có chút kinh ngạc nhưng vẫn theo lệnh khép miệng lại.
Tức khắc, cả một hậu viện to như vậy liền im phăng phắt, lặng ngắt như tờ mà Nhiếp Cẩn Huyên nãy giờ đang chăm chú ở một bên nhìn chằm chằm thi thể cũng không thể quản được nhiều thứ như vậy.
Chỉ thấy, đầu tiên nàng nhìn sơ qua thi thể một lượt, sau đó duỗi tay kiểm tra đơn giản một chút rồi đưa ra kết luận.
"Bước đầu phán đoán, thời gian tử vong của người chết là một giờ trước...!Cũng chính là trong vòng nửa canh giờ.
Nguyên nhân tử vong là do bị người khác từ phía sau dùng lực vặn gãy cổ! Cho nên, có thể khẳng định, lực tay của hung thủ rất mạnh, tuyệt không giống người bình thường."
Cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng chịu mở miệng.
Khi nói chuyện, đôi mắt của nàng vẫn dán chặt vào thi thể, trước