“Ồ ! Huyền Võ đạo hữu sao lại nói thế ?” Chu Thanh và Vân Hà tiên tử chỉ còn cách cái động đen thui đó một khoảng ngắn bèn dừng lại, thấy giọng nói của Huyền Võ lão đạo có vẻ gấp rút, Chu Thanh cảm thấy có điều bất ổn, không dám xuống sâu thêm, vội vàng hỏi. Trong đám hải tảo màu lục bích mập mạp, cái lỗ đen bị Chu Thanh dùng phi kiếm chém ra càng âm u hắc ám hơn, Chu Thanh ở gần nhất, trong phạm vi khoảng một mẫu xung quanh cái lỗ động đen lờ mờ phát ra một mùi tanh tưởi khó ngửi, trong lòng lấy làm nghi hoặc.
Chu Thanh cũng không dùng thần niệm để kiểm tra tình hình trong động, dưới đáy biển gần hai ngàn trượng, áp lực cực lớn, tiêu hao không ít thần niệm, biết Huyền Võ lão đạo sẽ không vô cớ gọi mình lại, Chu Thanh muốn hỏi cho minh bạch, thế giới dưới đáy biển, hư vô mê ly, Chu Thanh chưa từng tiếp xúc qua, không biết hung hiểm thế nào, lúc nãy cũng là do Rết thiết bối tiến hóa, nổi hứng chém giết, nhất thời quên đi, lại thêm hai người liên thủ, lại có linh vật pháp bảo hộ thể, nên không biết sợ. Bây giờ được Huyền Võ lão đạo nhắc nhở, phát hiện có điều khác thường, nên cũng không dám tiến vào tiếp. Truyện "Phật Đạo "
“Chốn biển sâu này, các loài cá và sinh linh rất ít, có thể sinh trưởng ở đây đều là những loài mạnh, theo lý mà nói, tuy có hải tảo sinh trưởng, nhưng chỉ lưa thưa, tuyệt đối không thể có hải tảo rậm rạp, to mập sinh trưởng ở đây, sợ rằng sự việc có chỗ kỳ lạ, cho nên lão đạo nhắc nhở đạo hữu, để đạo hữu tránh bước vào chỗ phiền phức, chốn biển sâu này, đến lão đạo cũng hiếm khi đến, nên không thông thuộc cho lắm, e là nguy hiểm trùng trùng, đạo hữu cẩn thận vẫn hơn.”
Sắc mặt Huyền Võ lão đạo trở nên nghiêm trọng, màu tím của quang diệm lưu chuyển, che phủ luôn cả quang diệm màu vàng trên Cửu Nhật Kim Ô pháp y của Chu Thanh, ánh sáng tím nổi bật, đám hải tảo màu lục bích to mập quả nhiên lộ ra những màu sắc kỳ dị, ánh sáng tím rọi vào cái động to khoảng một mẩu, nhưng vẫn không thể nhìn thấy tình hình bên trong động, vẫn là một màu đen tối, hình như bên dưới không phải là nước biển, mà giống như là thực vật.
Thủy Viên nhìn hải tảo to mập và cái động đen thui đó, suy nghĩ một chút, một lúc sau đột nhiên mở miệng cười kỳ quái: “Các ngươi không biết, nhưng lão Viên ta đây thì có biết được đôi chút !” Cũng không nói thêm, liền cầm cây Thủy Xoa, lay động liên hồi, nguyên lực hệ thủy dâng lên điên cuồng, nước biển vốn tĩnh lặng bỗng hình thành một xoáy nước ở giữa, xoáy nước này rộng đến 3 trượng, mang theo vạn cân nước biển, xông thẳng vào trong đám hải tảo ở trong động.
Chúng nhân cũng không rõ tên Thủy Viên này rốt cuộc đã nhìn ra được gì, nhưng nhìn vẻ mặt đầy tự tin của hắn, nên cũng không mở miệng, yên lặng quan sát, đều biết tên Thủy Viên này là hậu duệ của hồng hoang dị chủng, tổ tiên của hắn ở sâu dưới đáy biển, sau khi đắc đạo có thể đẹp sánh ngang với Thần Long thật sự, chúng tu sĩ ở đây tuy đều là yêu quái dưới biển tu luyện mà thành, nhưng nếu luận về bản lĩnh thao túng thủy lưu, lặn sâu dưới đáy biển, đều tự biết không bằng con khỉ này, đến cả Huyền Viên lão đạo vốn là con ba ba hóa thành, nếu mà so sánh thì cung chịu kém một chút.
Xoáy nước cuốn vào bên trong động,vang lên những tiếng lách cách lách cách, giống như có người cầm một cây gậy to đánh vào bùn vậy, rất là khó nghe, đám lão đạo đều nhíu mày lại, Thủy Viên nghe thấy thì lại mỉm cười, Thủy Xoa trong tay dừng lại, tiếng lách cách đó càng lúc càng to hơn.
Chỉ một lúc sau, đám hải tảo dao động kịch liệt, dường như bên trong đó có một con thái cổ ác thú đang ẩn nấp, cái động đen thui cũng lớn dần theo tiếng động khó nghe, đùn ra từng dòng nước bẩn màu đen, trong luồng nước bẩn còn mang theo mùi tanh tưởi khó ngửi, Chu Thanh và Vân Hà tiên tử ở gần đó nhất, một luồng khí tanh tưởi lan đến, khiến hai người suýt tý nữa đã ngạt thở, Chu Thanh biết rằng cái mà dòng nước bẩn này mang theo chắc chắn cũng không phải thứ tốt lành gì, vội vàng lui lại, may là chỉ có thế, mà hai người đã bị mùi tanh tưởi đó là cho đau đầu hoa mắt.
“Đó là thứ gì vậy, sao mà thối thế !” Vân Hà tiên tử che mũi lại, tuy nàng là người tu đạo, nhưng cũng là nữ giới, sợ nhất là nhìn thấy những thứ dơ bẩn, vội vàng cùng Chu Thanh lui lại hơn mấy dặm, trốn sau lưng đám người Huyền Võ lão đạo, rồi mới định thần lại, quan sát động tĩnh.
Chu Thanh hiếu kỳ, không hiểu đầu đuôi, nhìn dáng vẻ hớn hở của tên Thủy Viên, trong lòng thầm mắng, xem ra Thủy Viên đã sớm biết vật thối tha ấy là thứ gì rồi, nhưng nhất quyết không nói ra, khiến hai người phải chịu thiệt, đúng là đáng ghét.
Chu Thanh đúng là đã nghĩ oan cho tên Thủy Viên này rồi, Thủy Viên tâm tư tuy thông minh, nhưng lại không tinh tế, không phải không muốn nói với Chu Thanh, mà chỉ là quên mất thôi.
“Thì ra là vật này.” Huyền Võ lão đạo nhìn thấy trong dòng nước bẩn có mang theo mùi tanh thối khó ngửi, bèn cười lên: “Chả trách sao hải tảo lại có thể sinh trưởng dày đặc, và cứng chắc dị thường đến vậy, chư vị đạo hữu hãy lùi lại, đó là uế chất của Giao Kình, vừa dính vừa dơ, vô cùng bẩn, tuy không có gì độc hại, nhưng không được để nó dính vào người, bằng không thì cái thối tha đó sẽ theo da thịt, mà chui vào bên trong kinh mạch, trừ phi dùng Huyền Âm Chân Thủy để tẩy rửa thân xác trong 3 năm mới có thể tiêu trừ được !” Nói xong, liền thúc giục tử quang mang theo chúng nhân tức tốc lùi lại 10 dặm, chỉ sợ dòng nước bẩn này dính trúng mình, cứ như người bình thường nhìn thấy quỷ vậy, tốc độ cực nhanh, khiến mọi người cũng phải le lưỡi. Truyện "Phật Đạo "
Uế vật của Giao Kình dù được phát ra cách nước mà còn thối như vậy, nếu để nó dính vào người thì không biết còn thối đến mức nào, Chu Thanh luôn tự phụ là đạo hạnh cao thâm, cũng không dám để cái thứ dơ bẩn này dính vào, cái thứ này đúng là còn lợi hại hơn ma hỏa độc dược nữa, cái thứ thối tha này, nếu dính vào ngoại trừ việc phải bỏ cả thân xác, thì chẳng còn cách nào khác, nghĩ lại lúc nãy suýt tý nữa là mình đã chui vào trong đó, toàn thân Chu Thanh