"Không tốt! Tấn Thái tử điện hạ xung đột với người khác ở trên đường, bị thương!" Một gã tướng thủ thành ngoài Hoàng cung Cừu Trì chạy đến cửa cung, phá vỡ khoảnh khắc ấm áp trên cung giai lúc này.
Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên tách ra, "Không phải hắn có dẫn theo nhân thủ sao? Sao lại bị thương?"
"Thỉnh điện hạ đến xem một cái, dù sao cũng là gia sự của điện hạ, chúng mạt tướng..."
"Thanh Hà, ngươi ở đây, ta đi nhìn một chút, lập tức liền trở về." Trừng nhi biết tướng sĩ Cừu Trì dù sao cũng không tiện xuất thủ, chỉ có thể bất đắc dĩ dặn dò Thanh Hà một tiếng, vội vã rời khỏi Hoàng cung.
Bên này Trương Linh Tố đoạt kiếm đánh nhau cùng binh tướng Tấn quốc, bởi vì Tư Mã Yên thỉnh thoảng lại dùng thân mình bảo vệ Trương Linh Tố, binh tướng Tấn quốc không có một ai dám thật sự làm bị thương trưởng Công chúa, nếu không, một khi đã phạm phải tội khi quân, liền là đại sự liên luỵ đến cửu tộc!
Tư Mã Thương Lang gắt gao ôm lấy vết thương đang đổ máu ào ạo sau đầu, hung hăng mắng lang trung đang run run xoa thuốc ở phía sau, "Trị thương cho bổn Thái tử không tốt, lập tức lấy đầu của ngươi!"
"Tiểu cô cô!"
Trừng nhi từ thật xa nhìn thấy thân ảnh của Tư Mã Yên, vội vàng bước nhanh vọt tới, chộp qua đoạt lấy một thanh trường thương, vung thương quát to: "Toàn bộ đều dừng tay!"
"Trừng nhi..." Tư Mã Yên ôm chặt Trương Linh Tố trong lòng, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Trừng nhi vốn không ngờ sẽ nhìn thấy Trương Linh Tố ở đây, chính là giờ khắc này khi nhìn thấy y quan của nàng không chỉnh tề, trên lưng có hai vết thương còn đang chảy máu, lập tức liền hiểu được vài phần.
Cho dù Trương Linh Tố muôn vàn có lỗi với bản thân, chung quy cũng là nữ tử, không bức đến tuyệt lộ, làm sao lại xuất thủ làm hắn bị thương?
Trừng nhi thấy tướng sĩ Tấn quân ở xung quanh im lặng xuống, vì thế cầm trường thương trong tay ném xuống, cởi áo khoác ngoài của mình ra, cúi người phủ lên người Trương Linh Tố, "Ân oán giữa chúng ta, tạm thời để sang một bên." Nói xong, Trừng nhi nâng mắt nhìn tiểu cô cô hai mắt đỏ bừng, trong lòng không khỏi có chút chua xót, "Tiểu cô cô đừng sợ, các ngươi về cung nghỉ ngơi trước, ở đây có Trừng nhi, không sao."
"Khoan đã!" Tư Mã Thương Lang ôm cái gáy đứng lên, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt có chút mơ hồ, "Ta là đệ đệ của ngươi, nay ta bị thương, ngươi không chỉ không giúp ta, thế nhưng còn muốn thả các nàng đi?"
Trừng nhi lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Tiểu cô cô cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi thế nhưng lại khi nhục nàng như vậy, ngươi có tư cách gì để trách ta?"
"Ta làm sao lại khi nhục nàng một phần nào? Bất quá là muốn một cung nữ mà thôi, có gì ghê gơm!"
"Cung nữ cũng là người, lại để cho ngươi đối đãi vô lễ như vậy sao?" Trừng nhi giận dữ nói xong, nghiêng thân đi, che chở Tư Mã Yên cùng Trương Linh Tố, đi tới bên cạnh tướng sĩ Cừu Trì, nghiêm giọng phân phó, "Hảo hảo hộ tống các nàng vào cung nghỉ ngơi, triệu Hứa đại nhân trị thương cho các nàng trước."
"Dạ." Tướng sĩ Cừu Trì gật đầu.
"Nơi này giao cho ta." Trừng nhi gật đầu thật mạnh, Tư Mã Yên rưng rưng gật đầu, che chở Trương Linh Tố đi theo tướng sĩ Cừu Trì một đường đi về phía Hoàng cung.
Trương Linh Tố quay đầu nhìn thoáng qua Trừng nhi, khóe miệng cong lên, "Yên nhi, mặc dù ta không nợ nàng, từ nay về sau, ta cũng muốn hảo hảo bảo hộ nàng chu toàn."
"Trừng nhi quả thật là tốt..." Tư Mã Yên nhịn xuống lời nói thiếu chút nữa đã thốt a, đau lòng nhìn Trương Linh Tố, "Không cần nói gì nữa, ngươi xem ngươi."
Trương Linh Tố hổ thẹn cười cười, cũng là đã tái nhợt, "Thân tàn hoa bại liễu thôi, không cần quan tâm."
"Tố Tố..."
"Ta đau quá..."
Trương Linh Tố cắt ngang lời nói của Tư Mã Yên, rõ ràng là có một chút khoảng cách với nàng.
Tư Mã Yên hiểu được sự thay đổi của nàng, chỉ có thể cúi đầu, có hận chỉ hận chính mình không biết võ công, đến lúc nguy nan, cái gì cũng không thể giúp được.
Sự tự trách gắt gao quấn quanh trong lòng, Tư Mã Yên chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông, đau đến sắp hít thở không thông.
"Ngươi..." Tư Mã Thương Lang muốn phát tác, chỉ cảm thấy tầm mắt càng thêm mơ hồ, lời muốn mắng ra khỏi miệng, tạm thời chỉ có thể biến thành những câu này, "Nếu như ta vì việc này mà xảy ra chuyện gì, phụ hoàng nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
"Hôm nay ta dám làm thế này, nhất định sẽ cho ngươi một công đạo hợp lý!" Trừng nhi nói xong, phân phó hai gã tướng sĩ Tấn quốc hai bên đỡ lấy Tư Mã Thương Lang, nói với lang trung ở bên cạnh, "Trên đầu bị thương, không phải là lang trung bình thường có thể chữa trị được, ngươi trở về nghỉ ngơi, ta sẽ tìm Thái y chữa trị cho hắn."
"Dạ!"
Lang trung như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, cuống quít cõng hòm thuốc rời khỏi nơi này.
"Ta nhất định sẽ không để ngươi chết ở Cừu Trì." Trừng nhi thấy hắn lại muốn mắng to, lập tức cắt ngang lời hắn muốn nói, phân phó hai bên, "Nhanh chóng đỡ Thái tử hồi cung, nếu như trên đường có sơ xuất gì, đầu của các ngươi cũng không giữ được!"
"Dạ!"
Các tướng sĩ kinh hãi đến gương mặt trắng bệch, nay Tề vương có lòng cởi bỏ khốn cục này, tất nhiên thuận theo mà làm việc, nếu như Thái tử thật sự xảy ra chuyện gì không hay, Tề vương điện hạ chính là Thái tử tương lai, nghe lời nhiều một chút, con đường trong tương lai cũng dễ đi một chút.
"Vì sao tiểu cô cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây?" Trong lòng Trừng nhi hiện lên một cái nghi hoặc, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tư Mã Thương Lang một cái, hôm nay người này dám cả gan ở bên đường đối với Trương Linh Tố như vậy, ở Mạc Bắc nhất định là tâm tính cũng không tốt đến đâu, thế nhưng còn dám nói với tiểu cô cô như vậy, ngoảnh mặt làm ngơ, để hắn thật sự đăng cơ thành Hoàng đế, thật sự sẽ như lời nói của tiểu cô cô, ai cũng không thể thoát khỏi cái chết.
Trừng nhi không khỏi nắm chặt nắm tay, nhìn hình dáng Hoàng thành dần dần hiện rõ, đột nhiên nghĩ tới một câu thơ – Bản tự đồng căn sinh, Tương tiễn hà thái cấp*?
(*Bài thơ Thất bộ thi của Tào Thực: Vốn từ một gốc sinh ra, Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?)
Trong lòng chợt lạnh, Trừng nhi không khỏi hít vào một hơi, ẩn ẩn nghe thấy một cỗ mùi máu tươi lan tràn khắp nơi, cuộc đời này, nhất định là khó tránh khỏi.
Đem Tư Mã Thương Lang an bài ở trong cung, Trừng nhi triệu Hứa Thất Cố vừa trị thương cho Trương Linh Tố đến đây, phân phó Hứa Thất Cố phải làm cho Tư Mã Thương Lang bình yên vô sự.
Hứa Thất Cố biết sự tình nghiêm trọng, gật gật đầu, chuẩn bị châm cứu cầm máu.
Trừng nhi thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy cớ muốn tự mình thẩm vấn nữ tử đả thương người, rời khỏi điện.
"Trừng nhi."
Thanh âm ôn nhu vang lên, chân mày Trừng nhi giãn ra mỉm cười, nhìn về phía phát ra thanh âm.
Chỉ thấy Mộ Dung Yên ôm ấm y đi tới, tự tay khoác lên người Trừng nhi, khẽ cười nói: "Ngày thu đêm lạnh, sắp đến đại hôn, không được nhiễm phong hàn."
Trừng nhi nghe được tâm ấm, nắm lấy tay của nàng, tạo thành chữ thập ủ trong lòng bàn tay, hà hơi làm ấm, cười nói: "Mệnh lệnh của Công chúa điện hạ, bổn vương sao dám không tuân theo?"
Mộ Dung Yên cười đến an tâm, nép vào trong lòng Trừng nhi, thấp giọng nói: "Hoàng gia muốn một người phải chết, không cần lý do, nhưng mà muốn tha cho một người được sống, lý do kia phải đủ phân lượng."
Khóe miệng Trừng nhi mỉm cười, ôm chặt lấy thân thể của nàng, "So với việc lo lắng suy nghĩ lý do chính đáng, không bằng chém xuống một đao liền đơn giản." Nói xong, Trừng nhi hít vào một hơi thật sâu hương khí thản nhiên trên người Mộ Dung Yên, ý cười càng sâu thêm vài phần, "Thanh Hà, yên tâm, ta cam đoan, sẽ không mang mùi máu tươi về dù chỉ là một chút."
"Ha ha, vừa rồi ta có nấu