Dương Lan Thanh liếc mắt nhìn chén rượu trong tay một cái, uống chén rượu này, là thua, không uống, cũng là thua, một bước này của Mộ Dung Yên, quả nhiên là đi cũng đủ tuyệt diệu.
Chỉ thấy nàng hé miệng cười cười, nâng tay đánh rơi chén rượu xuống đất, cười nói: "Mộ Dung Yên, ngươi kính bổn cung một chén rượu nặng như thế này, bổn cung cũng không dám tùy tiện mà uống, chỉ có thể đem chén rượu này tạm thời kính ông trời, để ông trời phân định rốt cuộc là ngươi thắng, hay là bổn cung thắng?"
"Ha ha." Mộ Dung Yên cười cười, tự châm cho mình một chén rượu, nâng chén nói, "Thanh Hà cam bái hạ phong*, kính mẫu phi một chén thanh rượu."
(*Chịu thua tâm phục khẩu phục)
Châm rượu cho Dương Lan Thanh, nàng có thể không uống, vậy tự châm rượu cho bản thân, nàng cũng không có ly do gì để ngăn cản chính mình uống đi? Chỉ cần uống xong chén rượu này, danh phận tức bà* này, liền xem như là được định rồi.
(*Mẹ chồng)
Khóe miệng Dương Lan Thanh mang theo mỉm cười, lại cười đến có vài phần miễn cưỡng, hôm nay từng bước trên ván cờ này, quả thật nàng vẫn là thua một bước này, chỉ có thể để Mộ Dung Yên đem rượu uống cạn.
Mộ Dung Yên vì uống thanh rượu, mượn cớ có cảm giác men sau dâng lên, thân thể không khoẻ, cáo biệt Dương Lan Thanh.
Dương Lan Thanh nhìn bóng dáng Mộ Dung Yên rời đi, đột nhiên lẩm bẩm nói: "Mộ Dung Yên, con đường sau này của Trừng nhi còn dài, có những nơi ta để tâm không đến, chỉ có thể dựa vào ngươi."
Nói xong, Dương Lan gượng gạo mỉm cười nhìn nhìn vài giọt rượu vửa rồi còn sót lại trong chén, cầm chén rượu lên, ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn...
Cùng lúc đó, Trừng nhi đi tới cung điện Tư Mã Yên cùng Trương Linh Tố đang nghỉ ngơi, gõ cửa, nói: "Tiểu cô cô, là ta, Trừng nhi."
Tư Mã Yên đứng dậy mở cửa điện, giờ khắc này đôi mắt hồng hồng, nhìn thấy Trừng nhi có vài phần chgua xót.
"Tiểu cô cô, nàng..." Trừng nhi liếc mắt nhìn về phía Trương Linh Tố đang nghỉ ngơi trên giường một cái, nói, "Có phải xày ra chuyện gì hay không?"
Tư Mã Yên gượng cười cười, nói: "Có lẽ có, có lẽ không có, nay là chuyện trọng yếu nhất, cũng không phải là việc này, mà là..."
"Trương Linh Tố phải chết." Trừng nhi bình tĩnh nói ra khiến cho Tư Mã Yên cả kinh.
"Ngươi vẫn là không chịu tha thứ cho nàng?" Tư Mã Yên vội vàng chắn trước người Trừng nhi, nhịn không được nói, "Nếu như không phải Tố Tố, ở ngoại thành Trường An, chỉ sợ ngươi không phải chết dưới mũi tên của phản quân, chính là chết dưới mũi tên bắn lén của tên súc sinh kia!"
Trừng nhi kinh ngạc vô cùng mà nhìn Tư Mã Yên, "Tiểu cô cô, lời nói của ngươi là có ý gì?"
"Là có ý gì, cũng không trọng yếu." Thanh âm lạnh như băng của Trương Linh Tố vang lên, chỉ thấy nàng khoác một chiếc áo đơn đi tới, ngửa đầu nhìn Trừng nhi, nhíu mày, "Nợ ngươi, ta còn chưa rõ ràng, cho nên lại càng không muốn làm liên lụy đến ngươi thêm lần nữa, chỉ có ta chết rồi, Thái tử đệ đệ kia của ngươi mới không tiếp tục truy cứu nữa."
"Nhưng mà tiểu cô cô sẽ khổ sở." Trừng nhi lạnh lùng chống lại đôi mắt của nàng, quay đầu đỡ lấy hai vai của Tư Mã Yên, hỏi, "Tiểu cô cô, rốt cuộc sao lại như vậy?"
Tư Mã Yên gật gật đầu, đem chuyện xảy ra ở ngoại thành Trường An, toàn bộ đều nói cho Trừng nhi, "Tư Mã Thương Lang chính là súc sinh, hắn dám bắn ngươi lần đầu tiên, liền dám lại ám toán ngươi lần thứ hai, hôm nay có thể bất kính với ta, ngày sau nhất định có thể bất hiếu với ca ca!"
Trừng nhi trái lại nhẹ nhàng mà cười cười, dường như là thở phào nhẹ nhõm.
Tư Mã Yên nhìn không thấu tâm tư của Trừng nhi, nhịn không được hỏi: "Trừng nhi, ngươi thế nhưng không tức giận không sợ hãi sao?"
"Cũng là súc sinh, sao lại phải tức giận hay sợ hãi vì hắn?" Trừng nhi nói xong, bình tĩnh nhìn gương mặt kinh ngạc của Trương Linh Tố, "Còn sống, không dễ dàng, cho nên, chết rồi, coi như là một loại giải thoát. Từ trước đến nay Thục phi Đại Tần luôn thông minh, hẳn là biết ý tứ của ta."
Trương Linh Tố lại không thể tin được mà lắc lắc đầu, "Ngươi thật sự...Thật sự..."
"Nếu ta cho ngươi một cơ hội để trả thù, ngươi có nguyện ý chết một lần không?" Trừng nhi nói xong, mỉm cười nhìn thoáng qua Tư Mã Yên, "Tiểu cô cô ngày thường tâm trí vô song, nếu như bình tĩnh nghĩ lại, liền biết, nếu như nàng đã chết, cục diện bế tắc này mới có cơ hội đánh vỡ."
Tư Mã Yên cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh một chút, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Trừng nhi, giật mình nói: "Trừng nhi, ngươi thật sự tha thứ cho Tố Tố?"
"Tuy rằng nàng bắn ta nhiều tên như vậy, đã trải lại ta hai mũi tên, cũng coi như thật tình hối cải." Trừng nhi lại nhìn Trương Linh Tố, "Biết ngươi bị hắn trêu đùa như vậy, vô luận như thế nào ta cũng hận người không nổi nữa."
"Trương Linh Tố vốn là người không biết xấu hổ, không cần điện hạ thương hại." Trương Linh Tố đứng thẳng thân mình, thanh âm lại mang theo vài phần run run.
Trừng nhi lắc lắc đầu, nói: "Cũng không phải là thương hại, mà là kính trọng." Nói xong, Trừng nhi một tay nắm lấy tay Tư Mã Yên, một tay nắm lấy tay Trương Linh Tố, đem bàn tay của hai người áp vào nhau, trầm giọng nói, "Ngươi cứu ta mấy lần, cũng không thể bù đặp lại chuyện ta từng bị thương, những ân ân oán oán đó, cuồi cùng không cần đan xen vào nhau nữa. Tiểu cô cô là thân nhân của ta, ta không đành lòng để nàng khổ sở một phần, càng luyến tiếc để nàng tổn thương một phần. Chính là, chung quy là ta phàm nhân, không có ba đầu sáu tay, hôm nay nếu không có ngươi, chỉ sợ tiểu cô cô đã phải chịu ủy khuất." Nói xong, Trừng nhi khẳng định mà gật đầu một cái thật mạnh với Trương Linh Tố, "Ngươi liều lĩnh cứu tiểu cô cô, là đại nghĩa khiến cho hôm nay trong lòng ta kình trọng ngươi. Cho nên, nếu như ngươi muốn đền lại chuyện lúc trước muồn lấy tính mạng của ta, bắt đầu từ hôm nay, hảo hảo chiếu cố tiểu cô cô, nếu đều là..." Trừng nhi cười cười với Tư Mã Yên nay đã ướt đỏ đôi mắt, cố ý nhấn mạnh ba chữ phía sau, "Người một nhà, chúng ta càng nên buông bò một ít chấp niệm."
"Trừng nhi..." Tư Mã Yên nghẹn ngào khó nói.
Trương Linh Tố nhướng mày, mang nước mắt nói: "Ngươi không sợ có một ngày, ta lại cho ngươi một đa saoo?"
Trừng nhi cau mày nói: "Ngươi cứ thử xem!"
"Các ngươi!" Tư Mã Yên rút tay ra, hung