Thân mình Mộ Dung Yên run lên, tâm loạn như ma, không biết nên đáp lời Phù Trừng như thế nào, nói tiễn, không thể nghi ngờ là sẽ làm thương tổn nàng một lần, nói lưu lại, lại lấy lý do gì để lưu lại đây?
Phù Trừng nhìn sự trầm mặc của nàng, tâm lạnh như nước, giật giật khóe miệng, gượng cười nói: "Nương nương không cần tiễn, bổn cung dẫn theo Ngự Lâm quân, trên đường nhất định sẽ an toàn." Nói xong, Phù Trừng xoay người đi, thân mình run lên, nhiệt lệ nhịn không được liền trượt xuống.
Thanh Hà, tới khi nào ngươi mới có thể nhìn thẳng vào trái tim của ta?
"Ngươi...Ngươi vẫn là..." Mộ Dung Yên nói đến bên miệng, lại trở nên nghẹn ngào.
"Không cần." Thanh âm mang theo giọng mũi nồng đậm của Phù Trừng vang lên, đâm vào trái tim Mộ Dung Yên ẩn ẩn đau đớn.
Nhìn Phù Trừng từng bước đi xa, Mộ Dung Yên nhịn không được đuổi theo vài bước, ôn nhu nói: "Đèn Lưu Ly ngươi đưa tặng, ta rất thích."
Phù Trừng dừng bước chân, không dám quay đầu lại, "Ngươi thích là tốt rồi."
Mộ Dung Yên muốn nói lại thôi, lại đến gần Phù Trừng một bước, chua xót nói: "Bắt đầu từ khi ta bước vào cung năm mười bốn tuổi, mọi thứ của ta đều bị hủy ở Tần cung, mỗi ngày thứ ta đối mặt là hư tình giả ý, ngươi lừa ta gạt, một chút bất cẩn, sẽ tan xương nát thịt...Đêm đầu tiên khi hầu hạ hắn, ta từng nghĩ đến chuyện tự sát, chính là...Ta không thể bỏ lại đệ đệ của ta...Hắn là huyết mạch duy nhất của Đại Yên..." Mang theo nụ cười tự giễu, "Thân mình này của ta, sớm đã dơ bẩn không chịu nổi, mặc kệ ta tẩy như thế nào, cũng tẩy không sạch sẽ được..." Thanh âm nghẹn ngào, nghe được khiến Phù Trừng đau lòng, "Ta không muốn làm bẩn thanh danh của ngươi..."
Phù Trừng xoay người qua, từng bước đến gần Mộ Dung Yên, đột nhiên gắt gao ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu nói: "Cái danh Trấn quốc Công chúa Đại Tần, nay ở trong dân gian không biết đã là tồi tệ đến mức nào, ta không cần những thứ này..." Nói xong, Phù Trừng hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người, nâng lên một bàn tay lên, mềm nhẹ lau đi nước mắt nơi khóe mắt của nàng, "Người ta để ý chỉ có ngươi."
Thân mình Mộ Dung Yên một trận run run, "Thế gian này không chấp nhận chúng ta như vậy..."
Phù Trừng kiên định nói: "Ta càng muốn trời đất chấp nhận chúng ta cùng nhau cả đời!"
Mộ Dung Yên giật mình nhìn Phù Trừng, khi nhìn thấy ánh mắt sáng quắc thâm tình của Phù Trừng, nàng không khỏi cúi đầu xuống, đôi má bắt đầu nóng ran.
Phù Trừng mở hai tay đem nàng ôm vào trong ngực, trong thanh âm mang theo một chút cầu xin, "Thanh Hà, ta chỉ muốn ngươi tin ta, sẽ có một ngày, ta làm cho ngươi chân chính ấm áp lên..."
"Có sự ấm áp trong giờ khắc này, như vậy là đủ rồi..." Những lời này, Mộ Dung Yên không dám nói ra, mi tâm cau lại, trong lòng sầu lo nan giải, tựa vào trong lòng người kia trong nháy mắt sự bất an kia dần dần biến mất, nàng quyến luyến tư vị ấm áp như vậy, quyến luyến có một người yêu thương che chở như vậy...
Người trong lòng vẫn luôn trầm mặc, Phù Trừng buồn bã thở dài, hai tay ôm Mộ Dung Yên càng chặt, nếu như có thể, nàng muốn đem toàn bộ ấm áp đều cho người kia, chỉ cần người kia có thể ấm áp lên một chút, cho dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Hai tròng mắt bất giác đã thấm ướt, Phù Trừng hít vào một hơi thật sâu, nén xuống nhiệt lệ nơi vành mắt.
Mộ Dung Yên bị hai cánh tay của nàng siết đến phát đau, cũng từng bị cánh tay hữu lực của Phù Kiên ôm lấy như vậy, nhưng khác nhau chính là, cái ôm trong giờ khắc này cho dù làm cho nàng đau, cũng là cái đau của ấm áp.
Hai cánh tay rũ xuống không tự chủ được mà ôm lấy thắt lưng Phù Trừng, gương mặt của Mộ Dung Yên hơi hơi cọ vào trong lòng Phù Trừng, càng dựa sát vào trong ngực Phù Trừng.
Ngày như vậy, có được một ngày là tốt rồi.
Tại đây chùa miếu thanh tịnh, tại đây đông đêm lạnh như băng, có một cái ôm ấm áp vô tà như vậy, cũng coi như ông trời đối với Mộ Dung Yên nàng không tệ.
Nếu như làm như vậy cũng có thể khiến cho nàng vui vẻ, coi như là Mộ Dung Yên đến đáp lại nàng...
Phù Trừng kinh hỉ vô cùng, gượng cười, thầm nghĩ: "Thanh Hà, đáp lễ tối nay ngươi đưa ta, ta cũng rất thích..."
Không biết từ khi nào, bên trong hoàng tự có bông tuyết rơi xuống, bay lả tả, đọng ở trên mái hiên màu xanh, tĩnh lặng nở rộ.
Trong một gian phòng khác ở Tây viên hoàng tự, cửa sổ nhỏ rộng mở, ánh nến lay động.
Người mặc áo lông màu hồng ngồi ở trên giường, trong tay bưng một ly trà ấm, nhấp một ngụm, nheo mắt nhìn bóng dáng hai người ôm lấy nhau chiếu lên trên khung cửa sổ đối diện, mỉm cười hỏi cung nữ đang hầu hạ bên cạnh, "Trấn quốc Công chúa này tựa hồ đối với Hiền phi tỷ tỷ đặc biệt tốt, ngươi nói, đây là tại sao chứ?"
Cung nữ nào dám trả lời, vội vàng lắc đầu nói: "Nô tỳ không dám vọng đoán chuyện của chủ tử."
Trương Linh Tố mỉm cười đem trà nóng đặt sang một bên, từ trên giường nhỏ đứng lên, "Mài mực cho bổn cung, hôm nay bổn cung bỗng nhiên muốn vịnh tuyết*."
(*Làm thơ về tuyết)
"Dạ." Cung nữ lên tiếng, đi tới bên cạnh bàn, bắt đầu mài mực.
Trương Linh Tố nhìn vào khung cửa số đóng chặt kia, nhẹ nhàng mà thở dài, thầm nghĩ: "Mộ Dung Yên, đừng trách ta lợi dụng ngươi, ta chỉ muốn còn sống rời khỏi thâm cung Đại Tần này, không muốn lại tiếp tục dây dưa giữa Phù Kiên và Dương Lan Thanh...Tình là thanh kiếm hai lưỡi, có thể làm bị thương các ngươi, cũng có thể làm bị thương Phù Kiên...Các ngươi càng gần nhau, sự oán giận trong lòng Phù Kiên lại càng sâu sắc..."
"Nương nương, mực đã mài xong." Cung nữ cung kính nói xong, đứng thẳng bên cạnh bàn.
Trương Linh Tố phất tay nói: "Ngươi trước lui xuống đi, bổn cung muốn yên tĩnh viết thơ."
"Dạ." Cung nữ lui xuống, cẩn thận đóng kỹ cửa phòng.
Trương Linh Tố hạ bút thấm mực nước, nhìn giấy Tuyên Thành sạch sẽ trải trên bàn, khi viết xuống chữ đầu tiên, chỉ nghe thấy nàng lẩm bẩm nói: "Vào thâm cung này, ngoài chuyện đầy người dơ bẩn, ngay cả tâm cũng không thể sạch sẽ...Hoàng gia không có thân tình, máu mủ tình thâm thân nhân còn là như vậy, huống chi là người đã đấu đá nhiều năm như chúng ta? Mộ Dung Yên, ta chỉ có thể nói với ngươi một