Thân mình nóng như lửa không được vuốt ve, Mộ Dung Yên chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, cho dù bên ngoài tràn đầy giá lạnh, không khí nhiệt liệt trong phòng một khắc cũng không hạ xuống được.
Hai tay Mộ Dung Yên vong tình vuốt ve ở thắt lưng Phù Trừng, nút thắt trên áo lông của Phù Trừng không biết khi nào đã âm thầm bị mở ra, xiêm y bởi vì sự vuốt ve của thân mình hai người mà dần dần mở rộng ra.
Khóe miệng Phù Trừng mang theo một chút ý cười, đầu lưỡi nhẹ nhàng chuyển động trên đôi môi của Mộ Dung Yên, trêu chọc Mộ Dung Yên nồng nhiệt đáp lại, ngón tay lặng yên kéo ra vạt áo nơi thắt lưng của nàng.
Không biết xiêm y lúc nào bị cởi xuống, làm thế nào cởi xuống, khi trước ngực cảm thấy chợt lạnh, hai người vừa rồi đang điên cuồng rốt cuộc có một chút thần trí thanh minh.
Mộ Dung Yên hoảng sợ muốn lùi lại, cái yếm tuyết trắng của Phù Trừng ánh vào đáy mắt của nàng, làm cho lòng của nàng không khỏi rung động, hoảng hốt nhắm mắt lại, sẳng giọng: "Ngươi...Ngươi hồ nháo thì thôi đi, ngươi vì sao phải...Phải..." Hai gò má nóng ran lợi hại, cúi đầu kinh hoảng nhìn thấy chính mình cũng chỉ còn một chiếc yếm màu thủy lam, theo bản năng muốn chui vào chiếc chăn gấm, bờ ngực không thể tránh né mà áp vào trong ngực Phù Trừng, thân mình không khỏi lại run lên, còn muốn tránh ra, đã bị Phù Trừng gắt gao ôm vào trong lòng.
Phù Trừng thản nhiên cười nói: "Nương nương, vừa rồi là ngươi đem ta đặt ở dưới thân phi lễ một trận, sao lại đều đổ lỗi cho ta chứ?"
"Ngươi..." Mộ Dung Yên muốn phản bác, nhưng mà tự biết đuối lý, chỉ có thể trốn ở trong lòng Phù Trừng, trái tim lại hư hỏng cuồng liệt nhảy dựng lên.
Phù Trừng đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng một cái, nghiêm túc nói: "Thanh Hà, ngươi hôn ta, cởi xiêm y của ta, cũng không thể cứ bỏ qua như vậy."
Mộ Dung Yên lạnh lùng hỏi ngược lại: "Ngươi muốn bổn cung làm cái gì đây?"
Khóe miệng Phù Trừng cong lên, cười đến bình tĩnh, chính là gắt gao ôm Mộ Dung Yên vào trong lòng, hít vào một hơi thật sâu ở cần cổ nàng, "Có được đoạn ký ức vui vẻ này là tốt rồi, ta nói rồi, không cần ngươi làm gì cả."
Thân mình Mộ Dung Yên khẽ run lên, nhất thời không biết làm sao tiếp lời, chính là yên lặng vươn tay ôm lấy thắt lưng Phù Trừng, yếu ớt nói: "Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị ta liên lụy..."
Phù Trừng lắc đầu nói: "Không đợi đến lúc bị ngươi liên lụy, còn có người muốn xuống tay với ta."
Mộ Dung Yên nhíu mi nói: "Ýcủa ngươi là...Thục phi?"
Phù Trừng trái lại là không đáp lời, chính là nhìn Mộ Dung Yên thật sâu, cười nói: "Thanh Hà, có thể cùng ta ngắm tuyết một ngày ở Tây viên hoàng tự không?"
Mộ Dung Yên chần chờ nhìn nhìn nàng, mi tâm Phù Trừng cau lại, vẻ mặt thất vọng,"Không muốn?"
"Ta..."
Phù Trừng có chút thất vọng buông lỏng thân mình Mộ Dung Yên ra, đứng dậy mặc xiêm y, nhìn sợi tóc hỗn độn của mình trong gương đồng, buồn bã nói: "Vậy thỉnh nương nương giúp bổn cung chải đầu, được không?"
"Hảo..." Mộ Dung Yên biết Phù Trừng đã nhượng bộ đến như vậy, nếu lại không đồng ý không khỏi có vẻ quá mức vô tình.
Phù Trừng khẽ mỉm cười ngồi xuống trước gương đồng, nhìn Mộ Dung Yên mặc xiêm y từ phía sau đi tới, nâng tay cầm lấy chiếc lược trên bàn trang điểm.
Phù Trừng kinh ngạc nhìn Mộ Dung Yên trong gương đồng, không nói một câu, để Mộ Dung Yên dùng một tay vén sợi tóc của nàng lên, một tay nhẹ nhàng dùng lược chải tóc.
"Này..." Thân mình Mộ Dung Yên đột nhiên cứng đờ, nhìn thấy bên trái thái dương của Phù Trừng ẩn ẩn có vài sợi tóc bạc, trong lòng không khỏi đau xót, xoa lên tóc bạc của nàng, "Có thể ít quan tâm đến một người tràn đầy do bẩn như ta một chút được không?"
Phù Trừng nâng tay xoa lên mu bàn tay của nàng, "Có chút tóc bạc cũng tốt, ít nhất bây giờ ngươi sẽ đau lòng vì ta, trong lòng ta thật sự rất vui."
Hai tròng mắt Mộ Dung Yên có chút ướt át, nhịn không được ôm lấy thân mình Phù Trừng, lắc đầu nói: "Ta không có nhiều thứ để đưa cho ngươi, thứ có thể cho ngươi lại không cần, ta rốt cuộc nên đối với ngươi thế nào đây?"
Phù Trừng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, "Như vậy là tốt rồi..." Thanh âm mềm nhẹ, làm cho trái tim Mộ Dung Yên tràn ngập ấm áp.
"Hảo hảo làm Trấn quốc Công chúa của ngươi, được không?"
"Hảo..."
"Thật sao?"
"Thật."
Hàng lông mày nhíu chặt của Mộ Dung Yên hơi hơi giãn ra, trong nháy mắt khi hai tay buông lỏng thân mình Phù Trừng ra, đột nhiên bị Phù Trừng kéo vào trong lòng, ôm ngồi ở trước gương đồng.
"Trấn quốc Công chúa ta sẽ hảo hảo làm, nhưng mà ta sẽ không để cho ngươi lại làm Tần Hiền phi kiêu ngạo." Phù Trừng nghiêm túc nhìn Mộ Dung Yên, "Chỉ cần ngươi đồng ý làm theo lời ta, ta cam đoan Mộ Dung đại nhân ở ngoài cung sẽ bình yên, Thanh Hà ngươi ở trong cung cũng tạm thời an bình."
Mộ Dung Yên chua xót cười nói: "Nói dễ hơn làm?"
Phù Trừng gật đầu thật mạnh nói: "Ta có thể làm được."
Mộ Dung Yên kinh ngạc nhìn vào đôi mắt Phù Trừng, nâng tay xoa lên tóc bên thái dương của Phù Trừng, "Ngươi sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Phù Trừng khẽ cười nói: "Nhổ răng cọp, thắng rất không dễ dàng, nhưng cũng là con đường duy nhất."
Thân mình Mộ Dung Yên cứng đờ, ánh mắt Phù Trừng ôn nhu, thanh âm đột nhiên có chút mê hoặc, "Có lẽ, hôm nay chính là một lần cuối cùng ta được gặp ngươi trong năm nay, liền để ta hồ nháo lần này đi."
"Ngươi..." Mộ Dung Yên nhìn ra nét cười trộm trong đáy mắt Phù Trừng, muốn né tránh đã là né tránh không kịp.
Chỉ thấy Phù Trừng đột nhiên hôn lên môi Mộ Dung Yên, đầu lưỡi lại vươn ra cạy mở đôi môi Mộ Dung Yên, khơi dậy sự ấm áp trong đáy lòng Mộ Dung Yên.
Một lần cuối cùng...
Bốn chữ làm cho trái tim Mộ Dung Yên khó có thể bình tĩnh trở lại, rốt cuộc người kia muốn làm cái gì? Nàng đoán không ra, cũng nhìn không thấu, có lẽ, điều duy nhất có thể làm trong giờ khắc này chính là, giống như lời người kia nói, lưu lại một ký ức tốt đẹp nhất.
Mộ Dung Yên ôm chặt lấy cổ Phù Trừng, hung hăng hút lấy đôi môi Phù Trừng --
Phù Trừng chỉ cảm thấy một dòng nước ấm dâng lên trong lòng, rõ ràng là đang triền miên hôn sâu, lại cảm thấy càng ngày càng miệng khô lưỡi khô, thầm nghĩ dùng đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi Mộ Dung Yên thật lâu, đòi lấy đầu lưỡi ôn nhuận kia.
Mộ Dung Yên đột nhiên