(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đoàng!”Có thứ còn nhanh hơn chiếc kéo của người giấy, đó chính là viên đạn.Trong câu chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố, nó sẽ đem mọi thứ phóng đại lên.Ví dụ như người phụ nữ công sở đã chết đi, cô ta biến thành cương thi. Trước đó người giấy rất đáng sợ, chiếc kéo của nó có tốc độ và lực sát thương lớn hơn uy lực của đạn.Nhưng đây là thế giới hiện thực, không phải là trong câu chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố.Cho nên, người giấy dĩ nhiên đáng sợ, nhưng thật ra, so với trong chuyện xưa, nó suy yếu hơn rất nhiều, tuyệt đối không có đáng sợ như vậy, nó cũng tuyệt đối không biến thái như thế, điểm này, Tô Bạch có thể chắc chắn!Trước đó, một tay Tô Bạch để trong túi, thật ra là hắn đang cầm súng, họng súng hướng về phía người đàn ông ngồi đối diện mình.Một tên gia hỏa có thể dùng cách tàn nhẫn giết hai người như vậy, Tô Bạch không thể không cảnh giác với anh ta, hơn nữa người mà Lưu Hòa giết, một người là bạn cùng phòng với anh ta, một người là bạn gái cũ của anh ta, cũng không phải là người qua đường ất, giáp.“Bịch!”Cả người Lưu Hòa ngã từ trên giường Trần Sở xuống đất, trước ngực anh ta còn có một vết đạn đang chảy máu ồ ạt, phía sau lưng Tô Bạch, người giấy vốn dĩ cầm kéo đâm Tô Bạch, lúc này cũng mềm nhũn rơi xuống, biến thành một người giấy bình thường.Tô Bạch đứng lên, đi tới trước mặt Lưu Hòa.- Cậu thế mà còn mang…theo súng?Lưu Hòa có chút không nói ra lời, sau đó anh ta nở nụ cười thảm, chỗ khóe miệng cũng có máu tươi trào ra.- Tôi vừa mới lấy trên tay một người bạn, không có cách nào, đối mặt với cậu, tôi không nắm chắc lắm.Lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra, Tô Bạch cho rằng Sở Triệu phát hiện ra súng của mình bị hắn lấy mất cho nên vội vã chạy lên, hoặc là những sinh viên trong ký túc xá nghe được tiếng súng, chạy tới, nhưng người đi vào lại là Hải thiếu gia.Lúc này Hải thiếu gia không ngừng thở hổn hển, hiển nhiên anh ta đã lấy tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây, phía sau anh ta là mấy con đom đóm đã biến thành màu hồng, sau đó nổ tung.“Đoàng…”“Đoàng…”“Đoàng…”Từng tiếng trầm đục vang lên.- Cậu bị bệnh thần kinh à, cậu lại dám nổ súng trong ký túc xá, tên tiểu tử cậu có năng lực ứng phó với thế tục không? Ngay cả tôi cũng không có năng lực đó!Hiển nhiên, Hải thiếu gia rất bất mãn với hành động của Tô Bạch, nhưng Tô Bạch cũng thấy rõ, Hải thiếu gia vội vàng chạy tới, anh ta cũng đã dùng năng lực của mình để giúp hắn khống chế tiếng súng.- Nếu không thì sao?Tô Bạch đứng lên, nhìn Hải thiếu gia:- Chờ anh qua đây giết người?Hải thiếu gia có chút ngoài ý muốn nhìn Tô Bạch:- Cậu biết rồi?Tô Bạch lắc đầu:- Tôi không biết nhiều, nhưng có một chuyện, nếu như trong thế giới hiện thực, tôi giết chết cậu ta, tôi có thể được thêm điểm trong Phát Thanh Khủng Bố, ít nhất là điểm ấn tượng.- Ha ha ha, đây quả đúng là tính cách thuộc về Phát Thanh Khủng Bố.Tính tình Hải thiếu gia có chút cổ quái, trước đó anh ta giống như rất phẫn nộ với hành động của Tô Bạch, hiện tại thì anh ta lại rất bình tĩnh.- Thật ra tôi càng tin tưởng, dù cho cậu không giúp tôi không chế tiếng súng, tôi cũng không bởi vì giết cậu ta mà xảy ra chuyện gì.Tô Bạch tiếp tục nói.Hải thiếu gia xoa chóp mũi của mình, ngồi xổm xuống thi thể Lưu Hòa, sau khi xác nhận anh ta đã chết hẳn, Hải thiếu gia cũng không nhiều lời, trực tiếp bắt đầu tìm kiếm trên giường Lưu Hòa.- Làm sao lại không tìm thấy thứ gì cả, chẹp chẹp, tôi còn cho rằng chúng ta đụng phải con cháu thế gia huyền học ở trong thế giới hiện thực, tôi còn trông cậy vào chuyện tìm được thứ đồ gì đó, kết quả ngay cả một pháp khí cấp thấp nhất cũng không có.Hải thiếu gia có vẻ hơi phiền muộn.- Có lẽ cậu ta không giống như cậu, cần phải thông qua một đồ vật gì đó mới có thể khống chế người giấy, bản thân cậu ta đã là một người thông linh.Tô Bạch tiếp tục nói:- Cậu ta dựa vào chính mình để liên hệ với người giấy trong sâu thẳm, không dựa vào ngoại vật.- Nói như thế, cậu ta chính là một thiên tài.Hải thiếu gia nhìn về phía Lưu Hòa đang nằm trong vũng máu, có chút đáng tiếc, lắc đầu:- Thật đáng tiếc, nếu người này được Phát Thanh Khủng Bố chọn làm thính giả, tuyệt đối là một bug lớn, nhưng đáng tiếc, cậu ta đã bị cậu trực tiếp bắn chết ở đây.- Phát Thanh Khủng Bố sẽ muốn loại người này sao? Một tội phạm giết người?Lúc Tô Bạch hỏi câu hỏi này, hắn đột nhiên nghĩ đến, hình như chính hắn cũng là một tội phạm giết người, thậm chí số lượng người mà hắn giết còn nhiều hơn số người Lưu Hòa đã giết, chỉ là người hắn giết đều có tội, nhưng tội không đáng chết.- Cậu đã trải qua hai câu chuyện xưa, nhưng cũng đừng cho rằng Phát Thanh Khủng Bố có bao nhiêu chính nghĩa, nó không phải là Chung Qùy, cũng không phải là Phán Quan, nó chỉ là một chương trình giải trí, một chương trình giải trí khủng bố. Chúng ta chỉ là những vai phụ trong đó, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh trong chuyện xưa, ha ha, trong số những thính giả nghe đài, có rất nhiều những kẻ biến thái, cho dù trước kia không phải biến thái nhưng sau khi tiến vào mấy câu chuyện xưa cũng trở thành biến thái.Tô Bạch nghe xong, khẽ gật đầu.- Chương trình phát thanh này còn có quy tắc nào nữa không? Ví dụ như trong hiện thực không cho phép tùy tiện giết người, không cho phép tùy tiện ra tay với thính giả?- Ha ha, quả đúng là như thế.Hải thiếu gia khẽ gật đầu.- Ở trong hiện thực, không phải là không thể giết người, nhưng nếu như quá mức lạm sát kẻ vô tội, hoặc là giết người vô cớ, cậu sẽ bị liệt vào danh sách trong câu chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố số tiếp