(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Tô Bạch rời đi ký túc xá, đúng lúc gặp Sở Triệu vừa đưa Lưu Hòa lên xe cấp cứu trở về, Sở Triệu nhìn thấy Tô Bạch, lập tức kéo hắn qua một góc vườn hoa.- Tôi nói này người anh em, có phải súng của tôi bị cậu lấy đi không?Tô Bạch đưa súng cho Sở Triệu.Sở Triệu lập tức cẩn thận tháo băng đạn ra kiểm tra, sau khi kiểm tra số lượng viên đạn trong súng, anh ta mới cất súng đi.- Tôi nói này người anh em, không phải bây giờ cậu đã biến thái tới mức cầm dao đi giết người còn chưa đã nghiền, còn học theo đám người nước Mỹ, dùng súng đi giết người mới thấy thích thú? Như vậy cũng không thể dùng súng của tôi.Tô Bạch lắc đầu nói:- Không phải, tôi không sao.Sở Triệu không tin nhìn người bạn này, sau đó Sở Triệu đưa tay ra, vỗ vai Tô Bạch:- Người anh em, tuy tôi không thích bộ cảnh phục này, nhưng mà dù sao…Tôi cũng là cảnh sát, trước đó những người mà câu lạc bộ của chúng ta giết đều không phải là người tốt lành gì, trong lòng chúng ta đều có thể tự mình an ủi, xem như chúng ta thay trời hành đạo, nhưng có một phòng tuyến cuối cùng không được đụng vào, đừng lạm sát người vô tội, được không?Tô Bạch hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, lập tức cười nói.- Chuyện đó, tôi tự có chừng mực, tôi hiểu!- Đúng rồi, người bạn học trong ký túc xá của cậu phát bệnh, lúc tôi đưa cậu ta lên xe cấp cứu đã kiểm tra qua, cậu ta chết rồi.Lúc này, Sở Triệu nhìn thoáng qua hai mắt Tô Bạch.- Cậu tạm thời nghỉ học đi, một ký túc xá liên tục có hai người bạn cùng phòng chết, tuy cậu cũng là một bệnh nhân tâm thần nhưng có lẽ, chuyện này cũng quá sức chịu đực của cậu.Đối với việc Sở Triệu trực tiếp gọi hắn là bệnh nhân tâm thần, Tô Bạch không có gì không hài lòng, hắn chậm rãi đem cánh tay của Sở Triệu đang khoác trên vai mình ra.- Chuyện nghỉ học tạm thời, người trong nhà tôi sẽ giúp tôi đi xử lý, nhưng mà tạm thời tôi còn chưa muốn về nhà.- Chuyện trong nhà cậu, mấy người chúng tôi cũng biết, nếu thực sự không được, cậu có thể qua chỗ tôi, hoặc là, không phải Huân Nhi đi đến đại sứ quan bên nước Anh làm sao, cậu đi thẳng qua Anh cũng được, thay đổi hoàn cảnh, có lẽ sẽ làm dịu đi trạng thái tinh thần của cậu.- Để xem đã, có lẽ tôi có thể làm như vậy.- Nhưng nếu như cậu muốn theo chân Huân Nhi đi Anh, có lẽ tên Cố Phàm kia sẽ trực tiếp bùng nổ.Hai người đàn ông nói mấy chuyện trong nhóm, cuối cùng Sở Triệu vỗ vai Tô Bạch, anh ta còn nhiệm vụ tiếp tục điều tra vụ án, cho nên không thể ở cùng Tô Bạch quá lâu.Môi Tô Bạch mấp máy mấy lần, nhìn theo bóng lưng Sở Triệu rời đi, Tô Bạch rất muốn nói cho Sở Triệu biết, tên tội phạm trong vụ án giết người này đã bị giết chết, là bị chính hắn giết chết, còn được tận tay Sở Triệu đưa lên xe cấp cứu rồi.Nhưng lời đến khóe miệng, hắn lại không biết nên nói như thế nào.- Không cần phải nói ra, sẽ không có ai tin tưởng, bởi vì không có chứng cứ.Hải thiếu gia lại một lần nữa xuất hiện sau lưng Tô Bạch.- Thật ra những thính giả như chúng ta, cũng chẳng khác những bệnh nhân tâm thần phân liệt là mấy, những thứ mà chúng ta có thể tiếp xúc và nhìn thấy, những người khác lại không có cách nào nhìn thấy, cho nên, chúng ta là những kẻ cô độc, chúng ta thuộc về một nhóm người bị thế giới này hoàn toàn trục xuất. Chúng ta có vẻ giống như lúc ban đầu, nhưng bên cạnh chúng ta, có một chiếc lồng giam vô hình đang trói buộc chúng ta, nó rất lạnh, lạnh đến thấu xương, khiến cho người ta tuyệt vọng.- Sao cậu còn chưa đi?Tô Bạch hỏi tiếp:- Hơn nửa đêm cậu còn ở chỗ này diễn cảm đọc thơ, cậu phát bệnh thần kinh à.- Bởi vì có một chuyện tôi còn chưa rõ.Ánh mắt băn khoăn của Hải thiếu gia nhìn thoáng qua Tô Bạch:- Tôi có thể cảm giác được, hơi thở trên người cậu có chút biến hóa, đừng nói với tôi là cậu đã đổi thứ gì nhé!- Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?- À, lại còn chơi trò giữ bí mật với tôi?Hải thiếu gia cười lắc đầu, sau đó lấy di động ra.- Những người chưa trải qua đủ ba lần chuyện xưa, cho dù may mắn nhận được điểm cốt truyện, cũng sẽ không có cách nào đổi được vật phẩm, nhưng vẫn có một ít ngoại lệ, bởi vì cửa hàng trong wechat của Phát Thanh Khủng Bố đôi lúc cũng sẽ xuất hiện một số vật phẩm đặc biệt, sẽ không tuân theo những quy định kia, nhưng phần lớn những vật phẩm kia đều là những thứ đồ bỏ đi, có thể coi như là rác của cửa hàng, tính năng và giá trị thật đúng là kém đến đáng thương.Hải thiếu gia lấy di động của mình ra, click vào nick wechat của Phát Thanh Khủng Bố, sau đó chọn giao diện cửa hàng. Ngay sau đó, anh ta liền nở nụ cười sâu xa, lập tức giữ cánh tay Tô Bạch, móng tay anh ta xẹt qua, tạo thành một vết thương nhỏ trên cánh tay Tô Bạch, máu tươi chảy ra, nhưng vết thương không sâu.Nhưng vết thương của Tô Bạch lại nhanh chóng khép lại, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, vết thương biến mất, da thịt lại khôi phục như lúc ban đầu.- Cậu thật sự đổi “huyết dịch Vampire”?Tô Bạch tránh thoát khỏi tay Hải thiếu gia, hắn không nói gì nhưng sự thật đã nói ra tất cả.- Cậu chỉ cần trải qua một câu chuyện xưa nữa là có thể đổi lấy được những huyết dịch hoặc là năng lực thăng cấp được,