(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(Cảm ơn đh @CreativeSelf đã ủng hộ truyện)Lần trước, trong câu chuyện xưa, Tô Bạch dựa vào con dao găm của mình để đánh cho nữ quỷ chạy, bởi vì con dao găm đó của hắn đã giết không ít người, cho nên cũng được coi là hung khí, cũng không khác dao giết lợn của đồ tể là mấy,nhưng lần này, bên cạnh hắn lại không có dao găm.Cằm của nữ quỷ kề lên vai Tô Bạch, Tô Bạch có thể cảm nhận được trọng lượng như có như không, rất nhẹ nhưng quả thật là có, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như giác quan của hắn đã xảy ra mâu thuẫn với cảm nhận về một sự vật, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, nữ quỷ kia thật sự tồn tại, cô ta ở ngay bên cạnh hắn.Đồng thời, mặt nữ quỷ chậm rãi rời sang bên cạnh, thời gian dần trôi qua liền chạm vào mặt Tô Bạch, nhìn rất mập mờ, giống như là hành động thân mật giữa người yêu và tình nhân, nhưng có lẽ không người đàn ông nào thích một người yêu như vậy.Tô Bạch bất động thanh sắc súc miệng, nhổ ra. Sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng vệ sinh, hắn đã nhìn thấy mấy cảnh tượng hoành tráng hơn, hắn đã thành thói quen, hoặc nói là có chút chết lặng, có một chút gì đó cảm giác nhàn nhã, tự nhiên.Ngồi ở trên giường, Tô Bạch rút hai tờ khăn giấy ra lau mặt.TV ở ngay trước mặt Tô Bạch, Tô Bạch lại nhìn thấy nữ quỷ đi đến sau mình, cứ thế dán vào phía sau lưng hắn, ngồi xuống.Tô Bạch có chút không còn lời gì để nói.Đúng thế, là không còn lời gì để nói.Bởi vì hắn đã trải qua tương đối nhiều chuyện, hiện tại Tô Bạch cảm thấy đối với nữ quỷ này, hình như hắn đã sinh ra tâm lý miễn dịch, hơn nữa, lúc trước trong câu chuyện xưa, nữ quỷ này còn bị dao găm của hắn dọa chạy. Ở trong thế giới chuyện xưa, những nhân tố nguy hiểm và sự kiện linh dị đều bị phóng đại hơn, có thể nhận thấy rõ thông qua ví dụ về người giấy, cho nên ở trong hiện thực, sức của nữ quỷ yếu hơn rất nhiều.Nếu đã là như thế, vậy thì không cần phải sợ.Trong TV đang chiếu một chương trình của đài truyền hình địa phương gọi là “Nữ hán tử chủ động tỏ tình với chàng trai”, trên màn hình, một nữ sinh có dáng dấp không tồi cầm một bó hoa tươi, quỳ xuống trước mặt nam sinh:- Vương Vĩ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, em muốn đem chính mình làm quà tặng sinh nhật cho anh.Dĩ nhiên, sự chú ý của Tô Bạch không có ở trên TV.- Đi theo tôi sao?Tô Bạch lên tiếng.Nữ quỷ sững sờ, vẻ mặt có chút không biết phải làm sao, nhưng sau đó bỗng nhiên hiểu ra, thậm chí là sợ hãi xen lẫn vui mừng.Nữ quỷ chỉ vào cốc nước trước mặt Tô Bạch, Tô Bạch hiểu ý, liền đổ nước ra.Nước trên mặt bàn bắt đầu di chuyển, thời gian trôi qua liền xuất hiện dòng chữ xiêu vẹo.- Qủa nhiên là anh có thể nhìn thấy được tôi.Tô Bạch lấy một chai nước khoáng, mở nắp ra, uống một ngụm:- Cô có thể đừng nói những câu vô nghĩa được không?- Được.- Cô đi theo tôi làm gì?Tô Bạch hỏi.- Dương khí, tôi cần nó.- Dương khí của tôi?Tô Bạch chỉ vào chính mình.- Bị cô hút hết, có phải tôi sẽ bị liệt dương không?- Không đâu, tôi không cần nhiều như thế.- Vậy tôi sẽ được chỗ tốt gì?Có bỏ được thì mới có được, hiện tại Tô Bạch thật sự không ngại cùng quỷ làm một số giao dịch, chỉ cần hắn có thể thu được đầy đủ chỗ tốt là được.- Tôi không biết mình có thể giúp được anh điều gì.Nữ quỷ trả lời.- Như vậy có nghĩa là tôi không được chỗ tốt gì?Tô Bạch cười nói.- Vậy chuyện này tôi không thể đồng ý, nếu như cô có thể không cần để ý đến sự phản đối của tôi, trực tiếp hút đi dương khí của tôi, như vậy cô sẽ không cùng tôi nói nhảm lâu như thế, đúng không?- Đúng vậy.- Thật ra cô có thể qua tìm người khác, như thế tối với cả tôi và cô đều tốt, tôi cũng không phải là Trương Thiên Sư, tôi sẽ không quan tâm.(Trương Thiên Sư còn được gọi là Trương Lăng (chữ Hán: 張陵; hay Trương Đạo Lăng 張道陵; tự là Phụ Hán 輔漢, "giúp nhà Hán"; 34–156) được xem là người đã sáng lập ra giáo phái Ngũ Đấu Mễ Đạo trong Đạo giáo Trung Quốc.)- Anh không giống với những người khác, mùi máu tươi trên người anh khác với họ.- Vậy thì đúng là vinh hạnh cho tôi.Lúc này sắc mặt Tô Bạch đã