Một đôi nam nữ sinh viên thuê nhà ở ngoài trường, sống chung với nhau. Nữ sinh bị nấu chín, sau đó cắt thành 1000 miếng thịt nhỏ, rải khắp ngõ ngách trong trường học. Nam sinh bị đóng đinh trên ghế, ngực bị mổ phanh ra, tất cả nội tạng bên trong đều bị lấy đi, sau đó ổ bụng còn bị nhét đầy những bao cao su được đổ đầy nước.Kiểu chết này đã vượt qua khỏi lẽ thường, vô cùng thê thảm, đây không giống như một vụ báo thù, nó giống như một loại nghi lễ nào đó.Lưu Hòa và Tô Bạch cùng nhau trở về ký túc xá, trên đường về, Lưu Hòa gần như đều lấy tay che ngực, hiển nhiên, đối với anh ta mà nói, những hình ảnh trước đó đã đả kích anh ta.Ngược lại, Tô Bạch còn tốt, dù sao tính cách của hai người cũng không giống nhau.Chỉ là, Tô Bạch bỗng nhiên liên tưởng đến chuyện camera giám sát mà Sở Triệu đã nói lúc trước, có thể né tránh toàn bộ camera trong trường, đồng thời vứt những mảnh thịt người ở xung quanh sân trường, hình như đây không phải là những chuyện con người có thể làm được.Lúc này, di động của Tô Bạch rung lên.- Lưu Hòa, cậu về ký túc xá trước đi, lát nữa tôi về sau.Tô Bạch nói với Lưu Hòa một tiếng, sau đó đi về phía quán bán đồ nướng bên ngoài trường học.- Alo, tôi đây, đêm hôm khuya khoắt, cô gọi cho tôi có chuyện gì?- Tôi nghe nói trường học các anh xảy ra chuyện, chậc chậc.Bên đầu dây bên kia, Huân Nhi giống như đang sấy tóc, điện thoại di động mở loa ngoài, cho nên Tô Bạch có thể nghe được những tiếng vù vù trong điện thoại.- Tin tức của cô thật linh thông.Tô Bạch đi đến chỗ quán bán đồ nướng. Hắn nhìn mấy xiên thịt nướng, hầu kết giật giật, hình như hôm nay không thích hợp để ăn thịt nước cho lắm:- Ông chủ, cho tôi hai chai bia, xào cho tôi ít rau xanh, không cần cho thêm thịt vào.- Ha ha, sao thế, hôm nay anh cũng chịu ảnh hưởng rồi à? Nói thật, nếu như không phải thủ đoạn này quá mức biến thái, tôi còn cho rằng anh gây án ở trong trường, dù sao thì anh cũng là kẻ nghiện giết người.Tô Bạch cười khan hai tiếng, ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ.- Bệnh của tôi còn chưa nặng đến mức độ đó, tôi sẽ không vô duyên vô cơ lấy bạn học bên cạnh mình ra để khai đao!- Chính anh cũng đã nói, là vì bệnh tình của anh chưa nguy kịch mà thôi, tôi nói cho anh biết, nếu như bệnh tình của anh vẫn tiếp tục phát triển, ngày anh biến thành tội phạm giết người liên hoàn, sẽ không còn xa.- Hình như hiện tại tôi đã là người như thế rồi.- Ít nhất, hiện tại những người bị câu lạc bộ của chúng ta giết đều không phải là người tốt lành gì.- Làm sao tôi lại thấy chúng ta giống mấy cô cảnh sát bé nhỏ hay là Sailor Moon (Thủy thủ mặt trăng) đang hô hào khẩu hiệu: Nhân danh mặt trăng ta sẽ trừng trị ngươi.- Ha ha, cũng gần như là thế, trên thực tế, chúng ta cũng giống như những kẻ thích đua xe phi pháp, chỉ là thứ mà chúng ta chơi to gan và kích thích hơn thôi. Không nói nhảm với anh nữa, anh biết chuyện của tôi rồi chứ?- Sở Triệu đã nói cho tôi biết, cô muốn đến đại sứ quán bên Anh làm việc?- Haizz, thật chán, tôi có nói với cha tôi, để tôi qua Somalia hoặc vùng Syria của Trung Đông, nhưng mẹ tôi ở bên cạnh khóc lóc, cha tôi ném ngay cái chén đi, cuối cùng tôi chỉ có thể qua Anh quốc.- Con gái thì nên kiềm chế lại một chút.- Tôi đi rồi, câu lạc bộ gần như tan rã.- Xem như là thế đi, cô cũng biết rồi đó, vì sao tên Cố Phàm kia lại tham gia vào câu lạc bộ này, cô không có ở đây, anh ta sẽ không tiếp tục chơi nữa.- Tôi và anh ta, thật sự không có gì.- Lời giải thích này giống như là cô đang nói, cô thích tôi?- Đừng có nằm mơ nữa, tôi còn chưa đến mức thích một kẻ có đam mê giết người đâu, sau này nếu như bệnh tình của anh nguy kịch, ngay cả vợ mình anh cũng giết, vậy thì thật quá thê thảm.Đầu dây bên kia hơi dừng lại một chút, giọng nói của Huân Nhi trở nên nghiêm túc.- Nói thật, Tô Bạch, sau khi tôi đến nước Anh, tôi có thể giúp anh liên hệ với bệnh viện, anh có thể qua nước anh điều trị.- Bia và rau xào của cậu đây.Ông chủ quán đồ nướng bưng bia và rau xào lên cho Tô Bạch.- Cảm ơn.Tô Bạch nói một tiếng với ông chủ, sau đó cầm bia lên uống, hắn cũng không rót vào cốc, cứ thể tu thẳng chai bia.- Tôi cảm thấy, bệnh tình của anh không thể kéo dài được nữa, bây giờ chúng ta chỉ chơi trò trẻ con, người chúng ta giết cũng chỉ là những kẻ cặn bã trong xã hội, hơn nữa, bốn người chúng ta đều có gia tộc hùng mạnh, cho dù có để lộ ra chút gì cũng có thể thu dọn được, nhưng sau này thì sao, nếu như anh thật sự…Không phải tôi lo lắng cho tôi, tôi chỉ lo lắng cho anh, anh có thể hủy hoại cuộc sống của mình, hủy hoại gia tộc của mình.- Tôi hiểu.Tô Bạch lại uống một ngụm bia.Vấn đề của mình như thế nào, Tô Bạch hiểu rất rõ, hắn cũng biết, trong tương lai bệnh tình của hắn sẽ phát triển ra sao, hoàn toàn không có cách nào khống chế được. Thật ra, có lẽ hắn thích hợp ra nước ngoài làm lính đánh thuê, nhưng với mối quan hệ của gia tộc hắn, hắn muốn làm như vậy, thật sự là sẽ gặp nhiều cản trở. Hơn nữa, trên thị trường lính đánh thuê, người Trung Quốc không được ưa thích lắm. Ngoài ra, Tô Bạch cũng hiểu rõ năng lực của mình, hắn biết chút đánh