Hoàng đế rút một cuốn tấu chương, vừa xem vừa bảo hắn tiếp tục nói.
“Hôm nay Thôi công tử đã quay về nhà ở quận Thanh Hà, chuẩn bị tham gia khảo thí.”
Khảo thí tức là thi huyện. Khoa cử ở Đại Tấn có hai đợt, một là sinh đồ, hai là hương cống. Do xuất thân học quán nơi kinh sư hay châu huyện mà
người được ở tỉnh trên thì gọi là sinh đồ; không qua học quán thì phải
thi huyện, sau khi thi đậu lại lên tỉnh trên thi tài gọi là hương cống,
qua hương cống rồi vào kinh thành dự thi thì được gọi là cử nhân.
“Trẫm đoán được. Hắn bị Quốc tử giám xóa tên, muốn làm quan, cũng chỉ có con
đường về quê dự thi.” Giọng nói bình thản: “Hắn muốn khảo thí khoa nào?”
Lữ Xuyên thấp giọng nói: “Tiến sĩ ạ.”
Hoàng đế nhướng mày, cuối cùng lộ ra vẻ kinh ngạc. Thật lâu mới khẽ cười một
tiếng: “Trẫm sớm đoán được hắn sẽ không thi minh kinh. 27 tuổi thi tiến
sĩ, ngược lại hắn lại rất tự tin.”
Cái gọi là tiến sĩ và minh kinh đều là khoa cử được những người đọc sách coi trọng nhất. Tiến sĩ trọng
thơ phú, minh kinh trọng thiếp kinh mực nghĩa. Thiếp kinh và mực nghĩa
chỉ cần thuộc lòng tác phẩm kinh điển cùng chú thích thì có thể thi đậu, thơ phú thì cần phải có tài năng văn học. Cho nên so với minh kinh thì
thi tiến sĩ tỷ lệ đậu không cao, đương thời có lưu truyền thuyết pháp
“ba mươi lão minh kinh, năm mươi chưa tiến sĩ”. Nhưng mà từ sau đời
Trung Tông Hoàng đế, khoa cử tiến sĩ ngày càng gắn liền với chức vị quan trọng, phần lớn người làm Thừa tướng đều có xuất thân tiến sĩ, cho nên
dù khó khăn cũng có rất nhiều sĩ tử tự tử đâm đầu, chong đèn mà học, chỉ cầu có thể thi đậu tiến sĩ.
“Nô tài nghe cũng thấy kinh ngạc. Vị
Thôi công tử này, quả nhiên là người cầu tiến.” Lữ Xuyên nói: “Chỉ là
thần lại nghĩ sau này bệ hạ sẽ coi trọng hắn, nghĩ đến hắn thật sự cũng
có thực tài. Không chừng đến ngày yết bảng sang năm sẽ trở thành lục
lang cưỡi ngựa qua phố!”
Chế độ Đại Tấn, tiến sĩ mới sẽ được ban
áo màu lục vì thế dân gian gọi là lục lang. Lời này của Lữ Xuyên ngược
lại có vài phần coi trọng Thôi Sóc kia.
“Trẫm quả thật coi trọng hắn.” Hoàng đế nói, trong giọng nói mang thêm vài phần nghiêm túc.
Tấu sớ trên tay viết rõ ràng “Chúng thần tán thành Lễ bộ Thượng thư, kính
xin bệ hạ bỏ việc phục lập”. Nét chữ Khải thanh tú, xuyên qua trang
giấy, hắn lại thấy được thể chữ Lệ đầy mặt tường quán rượu đêm hôm đó,
đoan chính hùng hồn, khí thế hào hùng.
Đó là chữ do Thôi Như Cảnh viết vào ngày hội xuân bốn năm trước.
Khi đó, hắn vẫn là Hoàng thái tử Đông cung, cải trang đi ra ngoài, cũng ở
chợ phía Tây nghe náo nhiệt. Hắn đứng bên ngoài quán rượu nghe người
xung quanh nói, công tử viết chữ là học trò Quốc tử giám, xưa này vẫn
thích uống rượu ở nơi này nhất. Hôm này ngày hội xuân, ông chủ cố ý mở
một vò rượu ngon lâu năm để xin hắn một bức chữ coi như tiền rượu.
Trong lòng hắn kinh ngạc, học trò Quốc tử giám phần lớn xuất thân thế gia,
khoe khoang thân phận, lại sẽ vì một vò rượu ngon mà để lại chữ?
Suy nghĩ chưa xong, bên kia đã có thanh âm tán thưởng. Hắn nhìn sang, chỉ
thấy trên mặt tường, một bài “Phú Giả Dối” đã hoàn thành, một bài viết
hùng hồn tuyệt vời, quả nhiên là chữ đẹp hiếm thấy.
Từ việc cầu
chữ mà thấy, vị ông chủ quán rượu kia tuy là thương nhân nhưng cũng là
người phong nhã. Ngày hội giống như hôm nay, chợ phía Tây không thiếu
nhân sĩ, giờ phút này tập trung toàn bộ ở chỗ này, đối với chữ trên
tường khen không dứt miệng. Có người nhận ra nam tử viết chữ, bật thốt
lên: “Như Cảnh? Ta còn tưởng ai, lại có thể viết ra chữ tốt đến vậy thì
ra là Thôi thị Thanh Hà Thôi Như Cảnh. Khó trách khó trách.”
Thôi
thị Thanh Hà, đây là dòng họ hắn rất quen thuộc. Nhưng Thôi Như Cảnh hắn chưa nghe qua. Vì vậy hắn hiểu được, Thôi Như Cảnh này hẳn là con vợ kế chi thứ của Thôi thị Thanh Hà. Chính vì thế mà một người thuộc Quốc tử
giám như hắn lại có thể cả ngày qua lại nơi quán rượu, vì một vò rượu
ngon mà lại cho thương nhân chữ.
Thôi Như Cảnh viết xong chữ trên
mái hiên cũng không thèm đáp lời mọi người, thuận tay cầm vò rượu ngon
coi như thù lao kia lên, đi đến bên cửa sổ mà uống. Thái tử lại liếc mắt nhìn chữ trên tường, cất bước đi đến trước mặt hắn, cười nói: “Rượu
ngon khó cầu, xin hỏi các hạ, có thể có hân hạnh uống cùng không?”
Thôi Sóc ngẩng đầu, nhìn kỹ hắn một lát, khẽ cười: “Rượu ngon khó cầu, bằng hữu càng khó cầu hơn.”
Sau này hắn nghĩ, có lẽ từ lúc bắt đầu, Thôi Sóc đã biết thân phận của hắn, đồng ý hắn ngồi xuống cũng không phải ngẫu nhiên. Nhưng hắn cũng chẳng
để tâm những điều này, cố tình cũng được, vô tình cũng thế, đây không
phải là điều hắn cần quan tâm.
Quan trọng là, vị nam tử tuấn tú tiêu sái kia, khi bọn họ đàm luận chuyện triều chính cứng ngắc mục nát chỉ hời hợt nói hai chữ.
“Tân chính.”
Đêm hôm đó, bọn họ ngồi ở chợ phía Tây nơi người đến người đi, mượn ánh trăng, cứ uống đến lúc quán rượu đóng cửa.
Lúc cười to cáo biệt, Cơ Tuân biết rõ, một ngày nào đó trong tương lai, nam nhân có tâm huyết có tài lại buồn bực thất bại này sẽ trở thành cánh
tay đắc lực nhất của hắn.
Sau đêm đó, cho đến tận ba năm sau, bọn
họ chưa từng gặp lại. Một người là tân quân tận tình dốc bầu tâm sự, một người là sĩ tử phong lưu tiêu sái, đêm hôm đó, việc dưới ánh trăng Dục
Đô chỉ điểm giang sơn dường như chưa từng xảy ra.
Cho đến hai
tháng trước, Thôi Sóc dâng bản tấu chương vạch tội Tả tướng Chu Thế Đảo
này lên. Một khắc này, hoành thượng hiểu được dã tâm ẩn nhẫn nhiều năm
của hắn không giấu được dưới lốt một nam nhân thân đầy men rượu nhanh
nhẹn kia.
Hắn nhất định đã nghe nói, Hoàng đế một lần nữa sủng ái
Phế hậu, Thái hậu cố ý phục lập cháu gái làm hậu, trong triều rất nhanh
sẽ có một cuộc đấu. Vốn là các quan viên một lòng lại bởi vì điều này mà chia rẽ.
Hắn bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa này.
Cơ Tuân biết
rõ mẫu hậu vì chuyện phục lập, âm thầm kích động triều thần nhất phái
thân phụ. Hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, năm đó hắn không có hứng thú
với Vân nương, mẫu hậu vẫn an bài nàng làm Thái tử phi cho hắn, hôm nay thật vất vả hắn mới động tâm với nàng, bà tất nhiên sẽ bắt lấy cơ hội
này. Nhưng mặc dù bà là Thái hậu tôn quý nhưng trợ lực trong triều lại
không tính là nhiều, nếu không phải Chu Thế Đảo bị vạch tội, căn bản
ngay từ đầu không có khả năng chiếm thế thượng phong.
Hắn không ngăn bà.
Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn đã tìm được cơ hội này, lợi dụng khe hở giữa các triều thần mà chen vào.
Chuyện trên triều đình đều trong tầm không chế của hắn, nhưng Vân nương là ngoài ý muốn.
Hắn nhớ tới sườn mặt dịu dàng yên tĩnh của Cố Vân Tiện cùng hương thơm
không phải lan cũng không phải xạ hương của nàng, tư vị trong lòng khó
phân biệt.
Thật ra ngay từ đầu hắn cũng không liên hệ Vân nương
với thế cục trong triều. Quả thật là hắn bị nàng hấp dẫn. Nhưng mà từ
lúc hắn bắt đầu sủng hạnh lại nàng, hắn liền biết rõ, mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy. Hắn không biết tâm tình lúc này của hắn với nàng
là như thế nào, điều duy nhất hắn có thể xác định là hắn cũng không ngại lập nàng làm hậu lại một lần nữa.
Hoàng hậu của hắn.
Hắn rất ngạc nhiên, nữ nhân trước kia bị hắn xem nhẹ, lại còn mang cho hắn bao nhiêu là ngoài ý muốn.
Đang xuất thần, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng động. Lữ Xuyên nhíu mày, đã
thấy đồ đệ của hắn là Hà Tiến vén rèm vào, quỳ xuống hành lễ: “Trinh
Tiệp dư nương nương Điện Thành An sai người đưa một đĩa điểm tâm đến cho bệ hạ, nói rằng là do
nương nương tự tay làm.”
Lữ Xuyên trách
mắng: “Hồ đồ, bệ hạ đang xử lý chính vụ, người nào cũng có thể tùy tiện
quấy rầy sao? Ngươi nhận lấy trước cũng được.”
Hà Tiến bị mắng, có chút ủy khuất nói: “Nô tài cũng đã nói như vậy rồi, nhưng người đem đồ
đến là Bạch Du cô nương, nữ quan chưởng sự của Điện Thành An, nàng nói
nương nương phân phó muốn tự tay giao cho bệ hạ.”
Lữ Xuyên nghe
vậy sững sờ, chần chừ nhìn về phía Hoàng đế, chỉ thấy tia vui vẻ nơi
khóe miệng của hắn đã nhạt bớt, ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Để cho nàng
vào đi.”
Sau khi Bạch Du đi vào, chắp tay hành đại lễ, đưa hộp cơm trong tay cho Lữ Xuyên: “Nô tì phụng mệnh đưa bích đào cao nương nương
tự mình làm cho bệ hạ.”
Lữ Xuyên mở hộp cơm ra, chỉ thấy trên khay ngọc trắng muốt đặt mấy khối bánh màu đỏ, làm thành hình dáng một đóa
hoa đào, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.
Lữ Xuyên dùng chiêc đũa bạc gắp một miếng bánh cẩn thận thử, lại đổi một đôi đũa khác, đặt khay ngọc lên bàn.
Hoàng đế im lặng nhìn đĩa bánh trên bàn, ở thời điểm tất cả mọi người đều tâm thần bất định mới cầm đôi đũa gắp một khối.
Bạch Du thấy hắn ăn hết, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa kịp vui
vẻ, chợt nghe hắn thản nhiên nó: “Trở về nói với nương nương của ngươi,
đừng suốt ngày suy nghĩ nhiều như vậy, cẩn thận buổi tối lại ngủ không
ngon. Trẫm đã nói thì sẽ nhớ, không cần nàng ấy tới nhắc.”
Lời này nghe qua thì ân cần nhưng khẩu khí lại có chút không tốt. Tâm Bạch Du
lại treo cao, muốn nói gì đó, Hoàng đế đã phân phó: “Được rồi, đồ trẫm
đã nhận được, ngươi lui ra đi.”
Sau khi nàng ra ngoài, Hoàng đế duy trì tư thế ngồi kia trong chốc lát, lúc này mới nhẹ thở phào một cái.
Cảnh Phức Xu nàng, chắc là có chút sốt ruột rồi.
Ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy chiếc đỉnh vàng vẫn còn lượn lờ khói trắng, mùi
thơm kia tràn ngập trong thư phòng, lại làm hắn nhớ đến nữ tử dùng mùi
hương kia.
“Đi, truyền Cố nương tử tới.”
***
Nửa canh
giờ sau, Cố Vân Tiện không nhận lệnh đến Đại Chính cung, ngược lại là
Hoàng đế đi Điện Trường Tín. Cùng lúc đó, tin tức bệnh tình Thái hậu
chuyển nặng lập tức truyền khắp lục cung.
Nghe thái y hồi bẩm, hắn trầm mặc đứng trong gió, nắm chặt tay, dường như muốn khảm những móng tay của mình vào da thịt.
“Thái hậu vốn bệnh quấn thân đã lâu khó có thể chữa khỏi. Gần đây đột nhiên
chuyển biến tốt lên chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dựa vào tâm tình của
người. Hôm nay, bệnh tình nặng thêm chính là hao tổn tâm lực. Thần chỉ
sợ…”
Hắn nghe thấy âm thanh lạnh như hàn băng của mình: “Vài ngày
trước có chuyển biến tốt đều dựa vào tâm tình? Chuyện như vậy các ngươi
cũng không nhìn ra, còn làm thái y được nữa sao?”
Trong miệng hắn
trách mắng thái y nhưng trong nội tâm lại càng hận chính mình. Nếu không phải một lần nữa hắn lại có hứng thú với Vân nương làm cho mẫu hậu hy
vọng, bà cần gì phải vì chuyện phục lập mà hao tổn tâm trí? Hoặc là hắn
vẫn chỉ một mực chú trọng đến chuyện triều chính, không để ý tình trạng
sức khỏe của mẫu hậu há lại có thể bị chuyển biến tốt nhất thời của bà
bị làm cho mê muội, đến nỗi gây đại họa như ngày hôm nay?
Nghe thấy ngữ khí của hắn, mấy vị thái y câm như hến, liên tục xin lỗi: “Chúng thần vô năng, tội đáng chết!”
“Là tội chết.” Hắn chợt cười khẽ một tiếng: “Nếu Thái hậu có chuyện gì thì các ngươi cứ ở đó mà dùng mạng chuộc tội.”
Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, nhưng lời nói lại lạnh đến mức tất cả toàn thân mọi người run lên.
Xoay người, hắn nhìn về phía bóng hình đang quỳ ngoài điện, cứng đờ như một
tượng đá. Từ lúc hắn tiến vào Điện Trường Tín, nàng cứ quỳ ở đó từ đầu
đến cuối chưa từng động đậy.
Hắn đi đến bên cạnh nàng: “Vân nương.”
Nàng ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ mê man, dường như rơi vào cơn ác mộng đáng
sợ. Trong lòng hắn phiền muộn tới cực điểm, nhìn thấy thần sắc này của
nàng thâm tâm lại càng đau xót.
“Biểu ca…” Nàng níu lấy tay áo bào của hắn, thấp giọng gọi. Tay nàng dùng sức như thế, khớp xương lộ ra
đến mức trắng bệch, dường như không thể nào ổn định tâm tình đang không
có chỗ nào dựa vào.
“Tam muội.” Không tự giác, hắn đổi xưng hô theo nàng, “Đừng lo lắng, mẫu hậu không có việc gì đâu.”
Thần sắc nàng đờ đẫn, trong phút chốc từng giọt nước mắt cứ rơi xuống.
Một canh giờ trước, nàng vốn đang ở cạnh Thái hậu, nhẹ giọng đọc kinh Phật
cho bà. Nhưng đột nhiên, bà ngã xuống ngay trước mặt nàng, gọi như thế
nào cũng không tỉnh.
Đợi lúc thái y đến, nói với nàng Thái hậu là vì dụng tâm, lao tâm lao lực quá độ mới như thế này.
Tất cả, dường như cơn ác mộng kiếp trước đang tái diễn.
Là lỗi của nàng! Tất cả là lỗi của nàng!
Nếu như không phải vì nàng, Thái hậu sẽ không hao hết tâm thần như vậy,
bệnh tình cũng sẽ không đột nhiên trở nặng! Nàng đã hại chết bà một lần, quanh đi quẩn lại, nàng vẫn lại sai lần thứ hai!
Nàng không nên đến bên cạnh bà, là nàng sai rồi!
Nhìn nữ tử trước mắt, mặt không biểu tình nước mắt cứ rơi như mưa, hắn chậm
rãi ngồi xuống, ôm nàng vào ngực. Nàng dựa vào ngực hắn, ngửi mùi hương
quen thuộc trên người hắn, cảm thấy tâm can vô cùng bi thương.
Hắn chăm chú ôm lấy nàng, tùy ý để nàng im lặng nỉ non trên vai mình. Cung
nhân bốn phía đều quỳ rạp xuống, không người nào dám ngẩng đầu nhìn bọn
họ. Hắn nhìn ánh ráng chiều phía xa, đột nhiên lại hiểu ra, trong nội
cung này, thậm chí khắp thiên hạ này, cũng chỉ có duy nhất nữ nhân trong ngực hắn là toàn tâm toàn ý vì mẫu hậu của bọn họ mà lo lắng.
Giờ khắc này, chỉ có bọn họ là tâm linh tương thông.