Tuy Hoàng đế hạ lời như thế nhưng cuối cùng sức người cũng có hạn,
bệnh tình Thái hậu ngày một nặng hơn, đến cuối chỉ có thể dùng những
chén thuốc kéo dài hơi tàn.
Hoàng đế nổi giận lôi đình, trách phạt hai vị thái y, một lần nữa hạ tối hậu thư cho Thái y viện, nếu không
cứu được Thái hậu thì toàn bộ phải tuẫn táng theo.
Từ ngày Cố Vân
Tiện khóc lóc một trận, sau đó ngược lại nàng cực kỳ bình tĩnh. Mọi
người ở Trường Nhạc cung đầy bàng hoàng, nàng chủ động phân chia trách
nhiệm cho mọi người, dốc hết sức lo liệu việc lớn việc nhỏ, không ngại
mệt mỏi, chưa tới mấy ngày mà người đã gầy hẳn đi.
Ngoại trừ những việc quan trọng, cả ngày Hoàng đế đều túc trực ở Trường Nhạc cung. Lúc
Cố Vân Tiện sắc thuốc hắn cũng sắc thuốc, lúc Cố Vân Tiện đọc kinh phật
cho Thái hậu hắn cũng ngồi một bên lắng nghe, có một lần vì quá mệt mỏi
mà nàng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường ở Điện Trường Tín, A Từ nói cho nàng biết: “Là bệ hạ ôm người về.”
Nàng ngồi một lát liền đứng dậy đi nhìn Thái hậu.
Nàng không biết nhóm phi tần hậu cung nghe tin Thái hậu bệnh nặng sẽ có tâm
tình gì, đoán chừng có rất nhiều người đang vụng trộm cười thầm chăng.
Nhưng ít ra, biểu hiện của mọi người đều tràn ngập sư bi thương lo
lắng, Thẩm thục nghi, Khương dung nghi, Chu quý cơ và Trinh tiệp dư, mấy vị này đều là chủ một cung nhưng vẫn đến Điện Cam Lộ quỳ một ngày một
đêm, tụng kinh cầu phúc, sau đó tất cả cung tần đều noi theo, trong nhất thời Điện Cam Lộ vô cùng náo nhiệt.
***
Hậu cung mang nặng một vẻ buồn thương, trên tiền triều lại phát sinh chuyện mới.
Bởi vì Thái hậu vẫn luôn bệnh nặng không dậy nổi, vốn là triều thần phe
phái Thái hậu trong lòng còn đang trông ngóng xem tình hình thế nào,
không hề dốc sức ủng hộ phục lập, thế cục lập tức bị đối thủ khống chế.
Ngày 29 tháng ba, ba vị triều thần liên danh khởi tấu, chỉ trích Phế hậu Cố
thị là điềm xấu, ảnh hưởng đến Thái hậu, nên đày vào lãnh cung, vĩnh
viễn không được thả ra.
Hoàng Đế bỏ mặc.
Ngày 30 tháng ba,
tình thế tiếp tục lớn dần, số quan viên dâng tấu lên tới năm người, vẫn
là yêu cầu bệ hạ đày Phế hậu vào lãnh cung.
Hoàng Đế khiển trách vô căn cứ.
Ngày một tháng tư, Khâm thiên giám bẩm tấu rằng: “Gần đây, nhìn bầu trời
đêm, có một ngôi sao nhỏ xung khắc với mặt trăng, mong bệ hạ kịp thời
thanh trừ uy hiếp bên cạnh Thái hậu.” Cùng một ngày, mười quan viên dâng tấu, tấu thỉnh ban chết cho Phế hậu Cố thị.
Tình thế rốt cuộc không thể vãn hồi.
***
Bên ngoài tình huống thay đổi lật trời, Cố Vân Tiện dường như không biết.
Nàng vẫn chỉ trước sau như một sắc thuốc cho Thái hậu, dù cho hôm nay đã khó có thể đút xong được cho bà một ngụm.
Ánh mắt cung nhân
Trường Nhạc cung nhìn nàng đều mang theo vẻ thương cảm và đồng tình.
Nàng biết bọn họ đang nghĩ gì, không lâu trước kia, nàng vẫn còn là
Hoàng hậu trên cao, đến cả Thẩm thục nghi cũng phải hao tâm tổn trí nịnh nọt. Nhưng chỉ trong chớp mắt, chỗ dựa lớn nhất là Thái hậu bệnh nặng,
nàng liền bị các triều thần liên kết vạch tội, có lẽ ngay cả mạng cũng
không giữ được. Thật sự là thế sự vô thường.
***
Thái độ của Hoàng đế không mưu mà hợp với Cố Vân Tiện, không nhắc đến việc này ở Trường Nhạc cung. Mỗi ngày đến Trường Nhạc cung vẫn như bình thường nói chuyện với Cố Vân Tiện, cùng dùng bữa. Dần dần, Cố Vân Tiện phát hiện,
hắn đối với người không để tâm thì coi thường đến một loại trình độ nhất định, nhưng sau khi hắn đã để tâm đến ngươi thì lại là một nam nhân cực kỳ cẩn thận săn sóc.
Cho dù hôm nay ở tình huống như vậy, hắn vẫn quan tâm đến cảm thụ của nàng. Thấy nàng ăn không ngon liền phân phó
Ngự thiện phòng chuẩn bị một ít đồ ăn nàng thích để nàng ăn nhiều thêm
một chút; lo lắng nàng cả ngày ở bên chăm sóc Thái hậu thân thể không
chịu được thì mỗi ngày đều mang một món canh khác nhau, bổ dưỡng thân
thể.
Nàng biết, nàng nên thừa dịp hắn hứng thú với mình mà nghĩ biện pháp thoát
khỏi hiểm cảnh trước mắt, nhưng khi nhìn đến Thái hậu ngày càng yếu thì
lại không có một chút động lực nào.
Nếu không phải vì giúp nàng phục lập, Thái hậu cũng sẽ không như vậy.
Bây giờ mới biết lúc ấy quá sai rồi, nỗi lòng lại tràn ngập thê lương.
***
Thái hậu tỉnh lại vào một buổi tối, lúc đó Cố Vân Tiện và Hoàng đế đều canh giữ bên giường bà, vẫn một mực không nói gì.
“A Tuân…”
Thanh âm yếu ớt, lại khiến cho Hoàng đế phải quay đầu lại.
“Mẫu hậu,” Hắn nhìn bà, thanh âm khàn khàn: “Người tỉnh rồi?”
Thái hậu mỉm cười.
“Thái hậu, người sao rồi?” Cố Vân Tiện hỏi không ngớt lời, giọng nói nghẹn ngào: “Người khá hơn chút nào không?”
“Ta cảm thấy rất khá. Đã lâu rồi không có cảm giác tốt như vậy.”
Nàng và Hoàng đế nhìn nhau, đều cứng người lại.
Thái y đã từng nói, bệnh Thái hậu là do thuốc và châm cứu cứu vãn, hôm nay đột nhiên tốt lên, chỉ có thể là…
“Ta nghĩ, đây chắc là hồi quang phản chiếu rồi.” Thần thái Thái hậu bình thản: “Thật tốt!”
“Người đừng nói vậy… Người không có việc gì đâu.”
Bà cười lắc đầu: “Thật là đứa ngốc. Ngày hôm nay ta đã sớm đoán ra rồi, chỉ là không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy.”
Nàng chỉ có thể cố gắng đè nén không để mình rơi lệ.
“Những ngày qua ta luôn ngủ mê, mơ thấy rất nhiều chuyện lúc trước. Khi ta
mười sáu tuổi tiến nhập Đông cung, phục vụ tiên đế. Có đôi khi nhớ tới,
dường như là chuyện mới hôm qua, nhưng rõ ràng đã hơn hai mươi năm.” Bà
cười khổ, trong mắt mang theo vẻ buồn bã: “Cố nhân khi đó, phần lớn đã
không còn.”
Bà vươn tay về phía Hoàng đế: “A Tuân, con của ta.”
Một giọt nước mắt lăn xuống: “Cả đời này của mẫu hậu, chuyện hạnh phúc
nhất chính là sinh ra con.”
Toàn thân Hoàng đế cứng ngắc, nắm tay
mẫu thân, thật lâu mới gian nan nói: “Con trai bất hiếu, nhiều năm như
thế vẫn phải khiến mẫu hậu bận tâm.”
“Con, đứa nhỏ này, tự bản
thân ta cũng không hiểu được tâm tư con.” Thái hậu nói: “Con luôn có ý
nghĩ của riêng mình. Lúc trước, ta không quản được con, về sau lại càng
không được.”
“Mẫu hậu…” Hắn cúi đầu, trong giọng nói lộ ra một tia mềm yếu: “Con trai không nỡ.”
Thái hậu nhìn hắn trong chốc lát, chuyển dời ánh mắt, nhìn về phía không
trung hư vô, lúc mở miệng giọng nói lại mang theo sự bình tĩnh mà dịu
dàng: “Mẫu hậu niệm kinh đã từng thấy một câu chuyện. Trong câu chuyện
đó nói, Đức Phật từng đi đến một nơi là Hà La Quốc, trên đường đi vô
tình gặp được một bà lão. Đức Phật để A Nan đi đến chỗ lão bà ấy xin
chút nước. Ai ngờ bà lão kia nghe nói Đức Phật muốn uống nước lại tự
mình chọn lấy một bình nước đi đến chỗ Đức Phật, buông bình nước, trực
tiếp tiến lên muốn ôm lấy Đức Phật. A Nan muốn ngăn lại, Đức Phật lại
nói: ‘Đừng ngăn lại, vị lão phu nhân này, 500 năm trước đã từng là mẹ
của ta, tấm lòng yêu con chưa tận, vì thế đến đây ôm ta. Nếu như ngăn
lại, nhiệt huyết sẽ tuôn ra từ gương mặt, tức khí mệnh tẫn.’ Lão phu
nhân vì thế có thể ôm lấy Đức Phật, hôn tay chân Đức Phật.”
Bờ môi bà mỉm cười, trên gương mặt nhàn nhạt vẻ an ủi: “Cho nên, dù cho chúng
ta có sắp phân ly, cũng không muốn đau khổ. Đức Phật có thể lần nữa gặp
lại mẫu thân kiếp trước của ngài, nhưng duyên phận chúng sinh đều là hạn định. Có lẽ kiếp sau, ta còn có thể làm mẹ con, chúng ta còn có thể làm bạn cả đời.”
Hoàng đế gắt gao nắm chặt tay bà, một câu cũng không thể nói nên lời.
“Ta phải đi, bây giờ chuyện duy nhất ta không buông bỏ được là con cùng Vân nương. Con là Hoàng đế, không ai có thể tổn thương đến con, nhưng Vân
nương…” Bà hơi dừng lại, lúc nói tiếp giọng nói lại mang theo sự khẩn
cầu: “Con có thể đáp ứng mẫu hậu không? Cho dù tương lai có chuyện gì
xảy ra, đều
phải đối tốt với con bé.”
“Con…” Hoàng đế không mở miệng, Cố Vân Tiện lại khóc ra tiếng: “Là A Vân sai, đều tại con…”
“Người yên tâm.” Một tay Hoàng đế ấn lên bờ vai của Cố Vân Tiện, dường như
trấn an nàng, ánh mắt lại nhìn về phía Thái hậu: “Con đáp ứng người, sẽ
bảo vệ thật tốt Vân nương.” Thanh âm trầm thấp, lại khiến cho người khác không tự chủ được mà tin tưởng.
Thái hậu lại lo lắng: “Con phải nhớ kỹ, quân không nói đùa.”
Nàng dời mắt, nhìn về phía Cố Vân Tiện, đối phương đã khóc sưng cả mắt. Bà
thản nhiên nói: “Đừng khóc, thân thể của ta, ta tự biết. Không liên quan đến con.” Giơ tay lau nước mắt cho nàng: “Ta vẫn còn nhớ, năm đó con
mười ba tuổi, cùng mẫu thân đến Trường Thu cung yết kiến. Lúc đó, ta
ngồi ở thượng vị, xa xa nhìn con, không biết sao cũng nhớ tới năm đó lần đầu tiên tiến vào Đông cung. Cũng nho nhỏ như vậy, quỳ trong đám người, khẩn trương dập đầu vấn an. Ta thích con vì con thật sự rất giống ta
lúc còn trẻ. Trước kia ta vẫn cảm thấy, để con và A Tuân cùng một chỗ là tốt nhất, nhưng hôm nay ta đang suy nghĩ, có phải ta đã nghĩ sai rồi
hay không? Nơi thâm cung này, âm mưu tính toán, thật ra không phải là
nơi con vẫn mong đợi. Con xinh đẹp như vậy, hiểu chuyện như vậy, nếu
không tiến cung, có lẽ cuộc sống bây giờ trôi qua rất tốt cũng không
chừng.”
Hoàng đế chỉ cảm thấy tâm tình của mình như sợi lông vũ
trôi nổi trên biển, theo từng lời nói của mẫu hậu mà trầm xuống. Vấn đề
hắn chưa từng cân nhắc qua dần được hiện ra trước mặt sau làn sương mù.
Phần lớn tâm tư của hắn đều đặt trên khát vọng cùng kế hoạch của bản thân
mình, chưa bao giờ đặt nhiều suy nghĩ lên người nữ nhân. Trong tiềm thức của hắn vẫn luôn cho rằng, chỉ cần hắn đối tốt với một nữ nhân nào đó,
nàng sẽ tràn đầy hạnh phúc mà tiếp nhận. Nhưng giờ phút này, hắn bỗng
nhiên không thể xác định được. Vân nương, thê tử được hắn dùng ba mươi
sáu sính lễ, nở mày nở mặt lấy về. Vân nương, đối với hắn toàn tâm toàn
ý, lại bị hắn lạnh nhạt bỏ qua. Vân nương sau khi xảy ra nhiều chuyện
như thế, còn có thể giống như lúc trước không?
Có phải nàng đã hối hận không?
“Mẫu hậu, người đừng nói nữa.” Cố Vân Tiện khóc không thành tiếng: “Tất cả
đều là A Vân cam tâm tình nguyện. Con vẫn chưa nói với người, từ trước
khi người an bài con gặp mặt biểu ca, A Vân vẫn luôn ái mộ huynh ấy. Chỉ là khi đó A Vân hèn mọn, không dám vọng tưởng. Một khắc người hỏi con
có nguyện ý gả cho biểu ca không, là một khắc vui vẻ nhất cuộc đời con…”
“Vậy sao?” Thái hậu khẽ nói: “Như vậy thật tốt, ta không có hại con.”
***
Thái hậu nói xong lời đó dường như muốn trầm đi. Cố Vân Tiện và Hoàng đế
canh giữ trước giường, một tấc cũng không rời. Phi tần lục cung đều nghe được tin tức, cùng nhau quỳ phía ngoài Đông điện, lại không một ai dám
phát ra tiếng động nào.
Giờ hợi canh ba, màn đêm buông xuống, Thái hậu tỉnh lại lần nữa, lúc này bà đã không phát ra được thanh âm nào,
nắm chặt tay Hoàng đế, nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi nhắm mắt.
“Thái hậu…” Trong Điện Trường Tín tiếng khóc nổi lên bốn phía, bi thống tận xương.
Hoàng đế một mực trầm mặc quỳ ở đó, hai tay nắm chặt tay Thái hậu, vẫn không
nhúc nhích. Hồi lâu, hắn chậm rãi đặt trán mình lên tay Thái hậu, nước
mắt chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống trên đệm chăn màu xanh
ngọc.
Một khắc tiếng khóc hắn truyền tới, Cố Vân Tiện đau khổ chống đỡ nhiều ngày rốt cuộc cũng vô lực, hoa mắt mà ngã xuống.
***
Thái hậu bệnh lâu quấn thân, chuyện sau đó sớm đã có lo liệu. Hoàng đế nắm
tay bà quỳ đến hơn nửa đêm, cuối cùng chậm rãi đứng dậy. Hắn quỳ quá
lâu, bước chân có chút lảo đảo, Lữ Xuyên muốn tiến lên dìu hắn lại bị
hắn phất tay cự tuyệt. Cuối cùng lại liếc nhìn mẫu thân trên giường,
nói: “Để những người kia vào đi.”
Hắn bước từng bước một ra khỏi
Điện Trường Tín, cùng lúc đó, cung nhân nối đuôi nhau mà vào, hắn biết,
những người đó đi thu liễm di thể của bà.
Mặt trời mới mọc, ánh mặt trời nhu hòa chiếu trên người hắn, lại không biết cơ thể của hắn lạnh toát như người chết.
Qua ngày hôm nay, bọn họ đã là người của hai thế giới.
Bên ngoài Điện Trường Tín, nhóm cung tần đã một đêm chưa ngủ, sắc mặt mỗi
người đều tiều tụy. Nhưng nếu so với Hoàng đế, các nàng đều dung quang
tỏa sáng rồi.
Vốn có cung tần có ý định lợi dụng cơ hội bệ hạ bi
thương trong lòng mà tiến lên dốc lòng an ủi, kết quả là khi nhìn đến
ánh mắt hắn, cũng không dám nữa. Trinh tiệp dư dường như muốn tiến lên,
chần chờ một chút vẫn gắng nhịn xuống.
Hắn cảm thấy như vậy rất tốt, bây giờ hắn không muốn để ý tới bất luận kẻ nào.
***
Hắn đứng bên ngoài Điện Trường Tín suốt hai canh giờ, trong đầu rối loạn
không biết là đang suy nghĩ cái gì. Trường Nhạc cung người đến người đi, bận rộn. Ánh mắt của hắn vô ý thức tìm kiếm trong đám người, lúc kịp
phản ứng mới phát giác chính mình đúng là đang tìm nàng. Người ấy trước
đó vẫn lo liệu hết thảy.
Rũ mắt xuống, hắn chậm rãi nói: “Vân nương ra sao rồi?”
Lữ Xuyên trả lời: “Những ngày này Cố nương tử mệt nhọc quá độ, toàn bộ đều nhờ tâm lực chống đỡ mới không ngã xuống. Hôm nay Thái hậu… nàng cực kỳ bi thương, cho nên mới ngất xỉu. Thái y đã bắt mạch, không có gì trở
ngại, nghỉ ngơi tốt thì sẽ ổn thôi.”
Lại toàn bộ nhờ vào tâm lực chống đỡ. Nàng quả thật là quật cường không khác gì mẫu hậu.
Hoàng đế trầm mặc một lát: “Trẫm đi thăm nàng một lát.”