“Vậy chẳng phải được rồi sao.” Hắn gọn gàng linh hoạt tổng kết, “Trẫm đã từng nói, nhất định sẽ giữ lời. Về phần đối chọi với quần thần, ngoài việc này ra trẫm cũng không còn việc yêu thích nào nữa.”
Nàng nhất thời im lặng.
Hắn nửa nằm nửa ngồi trên tấm đệm trắng sen, giống như một con sư tử lười biếng, một tay chống lên cái gối ngọc, một tư thế hết sức thoải mái.
Hắn vươn tay về phía nàng, “Đến.”
Nàng chậm rãi di chuyển về phía hắn, bị hắn dùng lực kéo một cái ôm vào lòng.
“Thương lượng một chút với nàng.” Hắn nói, “Chuyện hôm nay đã náo thành như vậy, phục lập nàng thì không được rồi. Nhưng mà nàng vẫn có thể ở lại bên cạnh trẫm.”
Lòng của nàng trầm xuống.
Lưu lại bên cạnh hắn, dùng thân phận gì đây?
Trước đây nàng đã biết, Thái hậu mất, tình cảnh của nàng rất đáng lo, muốn nghĩ leo lên hậu vị là không thể nào rồi. Cho nên hành động hôm nay của nàng chẳng qua là hy vọng có được một thân phận phi thiếp, để tiếp tục trù tính.
Nghe ngữ khí lúc này của hắn, dường như cũng không có ý định cho nàng một phân vị thật tốt. Chỉ có thể là tài tử hoặc mỹ nhân, con đường tiếp theo của nàng thật sự dài dằng dặc rồi.
“Trẫm phong nàng làm tiệp dư, có được không?” Thanh âm của hắn ôn nhu như một làn gió mát lướt nhẹ, “Phân vị này mặc dù không thể so với lúc trước, nhưng tốt xấu gì cũng là chủ vị một cung, hậu cung cũng không có người dám khinh thị nàng.”
Nàng ngồi thẳng người, cúi đầu nghĩ một lát, lại thật sự đang suy nghĩ. Hắn yên lặng nhìn nàng, đôi mắt đen như hắc diện thạch có một cảm xúc khó tả nào đó.
“Được.” Nàng ngẩng đầu, mỉm cười, “Sau này ta chính là tiệp dư của ngài.”
Lời này rất không có tôn ti cấp bậc, khẩu khí lại quá tùy tiện, dường như đáp ứng chuyện này chẳng qua chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Hắn nhìn khuôn mặt mỉm cười của nàng, trong nội tâm bỗng đau xót. Tay phải xoa mặt nàng, hắn nói khẽ: “Đừng cười như thế.” Lại khiến hắn nhìn mà khổ sở.
“Bệ hạ nghĩ nô tỳ cảm thấy ủy khuất sao?” Nàng nói, “Không, nô tỳ hiểu đây đã là kết cục tốt nhất rồi. Nô tỳ không ủy khuất. Ngược lại, nhìn thấy ý định của bệ hạ vì thần thiếp như vậy, nô tỳ thật cao hứng.”
Nghe vậy, đôi mắt sắc của hắn khẽ động, “Đã cao hứng, sao lại khóc?”
Nàng lung tung lau nước mắt trên mặt, “Vui đến phát khóc, bệ hạ đã từng nghe qua chưa?” Nước mắt vẫn không kiềm được, nàng dứt khoát ôm lấy bờ vai hắn, đem mặt chôn trong lòng hắn, “Như vậy là đã rất tốt rồi. Thật sự. Thần thiếp một chút cũng không khổ sở. Tuy không còn là thê tử của biểu ca, nhưng chỉ cần trong lòng ngài có ta, ta cái gì cũng không so đo nữa.”
Hắn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng mình, cảm giác được chỗ ngực bị thấm ướt một mảng, lòng bỗng mềm thành nước.
Lạp nàng làm tiệp dư, đã là phân vị tốt nhất hôm nay hắn có thể cho nàng, vì thế hắn cũng không nghĩ là thua thiệt nàng. Nhưng giờ khắc này thấy bộ dáng nàng như thế, hắn không thể không cảm thấy áy náy. Giáng vợ làm thiếp, đối với bất kỳ một nữ tử nào cũng là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn. Tuy nàng có ngày hôm nay là do trước kia nàng phạm phải sai lầm. Nhưng….
Tay hắn xoa mái tóc dài của nàng, nhẹ ngửi mùi hương trên người nàng, trong lòng lại yên lặng nói: Rõ ràng là nàng phạm sai, nhưng ta lại có thể đau lòng cho nàng nhưu vậy.
.
Đầu tháng sáu, Hình tài nhân Điện Di Tương có thai, ở giờ tuất bắt đầu đau bụng từng cơn. Cung nhân đến Cung Đại Chính thỉnh bệ hạ, lại biết Tề Vương vào cung, bệ hạ phải cùng hắn uống say một bữa, mang theo một nhòm phi tần chèo thuyền qua dịch trì du ngoạn. Cũng nhân không tìm thấy người cần tìm, lại đi Điện Dục Tú, Điện Hàm Trì, ĐIện Ngọc Túy và Điện Thành An nghe ngóng, nhưng tất cả đều đã đi vắng.
Bệ hạ du hồ, lại đem mấy vị chủ vị các cung mang đi hết!
Doãn lệnh nghi và Hinh tài nhân cùng ở Cung Xuy Ninh, từ lúc nàng bắt đầu đau bụng liền tới Điện Di Tương chuẩn bị tất cả. Nghe thấy cung nhân hồi bẩm, nàng lo lắng nói: “Bệ hạ cùng chư vị nương nương đều không ở đây, không người làm chủ, chuyện này phải làm sao cho phải đây!”
Có cung nữ nghĩ nghĩ, do dự nói: “Bằng không, mời Cố nương tử Điện Trường An đến xem sao?”
Doãn lệnh nghi sững sờ, nghĩ trong chốc lát, dứt khoát nói: “Đành phải như thế. Các ngươi, đi mời Cố nương tử tới; các ngươi, tiếp tục đi qua dịch trì tìm bệ hạ, nhất định phải mời được ngài tới!”
Cung nhân nhận mệnh, từng ngừoi đi làm. Chỉ qua thời gian hai ngụm trà, Cố Vân Tiện liền dẫn cung nhân vội vàng đến, vừa nhìn thấy đã lo lắng nói: “Hình tài nhân ổn chứ?”
“Còn ổn.” Doãn lệnh nghi nói, “Chỉ là không tìm được bệ hạ, trong lòng nô tỳ rất lo lắng.”
Cố Vân Tiện hơi suy nghĩ, “Có lẽ bệ hạ đã lên núi Bồng Lai rồi, nàng phái người lên núi xem sao, đừng chỉ tìm ở dịch trì không.”
Núi Bồng Lai nằm trên một hòn đảo nhỏ giữu dịch trì, diện tích rộng lớn, trên đó xây dựng chừng mười tòa cung điện, phong cảnh tú lệ, khí hậu mát mẻ, là thánh địa yêu thích nhất của nhóm cung nhân.
Doãn lệnh nghi được phân phó, lập tức lại sai mười người đi núi Bồng Lai tìm người. Đợi nàng an bài bên này xong, Cố Vân Tiện đã vào phòng sinh, nắm chặt tay Hình tài nhân, trấn định tỉnh táo dặn dò nàng ấy công việc trong lúc sinh.
Đúng như Cố Vân Tiện sở liệu, Hoàng đế du hồ buổi đêm, hào hứng tăng vụt, dứt khoát sai người đem thuyền hoa chèo đến núi Bồng Lai, mang theo một đám người lên tiên đảo, ngâm thơ mua vui dưới ánh trăng.
Chờ lúc bọn họ đem bệ hạ cùng chư vị nương