“Câu vẫn ?” Thanh âm của Hoàng đế trở nên nguy hiểm, “Chính là câu vẫn được dân gian gọi là ‘đoạn trường thảo’ ?”
Dưới khí thế áp bách cường đại Tiết Trường Tùng có chút co quắp, cố hết sức bình ổn tâm trạng, mới có thể trấn định nói: “Vâng. Câu vẫn chứa kịch độc, cho dù dùng nó ngâm qua nước cũng có thể đưa người ta vào chỗ chết. Trong thịt băm mà Tam Hoàng tử ăn bị trộn lẫn một ít câu vẫn thủy, phân lượng này không đủ nguy hại đến tính mạng với một người đã thành niên, nhưng lại đủ để đưa một đứa trẻ chưa được nửa năm vào chỗ chết.”
Hoàng đế khẽ cười, trong mắt đều là ý lạnh, “Câu vẫn. Lại là câu vẫn.” Quay đầu nhìn về phía trong điện, “Hoạn quan nghiệm thực ở đâu ?”
Một tiểu hoạn quan trong đám người đang quỳ chậm rãi bước ra, sắc mặt trắng bệch như quỷ, toàn thân run lẩy bẩy, lê gối đi vào trong điện.
“Bệ hạ…” Y run rẩy đập đầu, trán kề đất lại không dám ngẩng lên.
“Vì sao chưa từng nghiệm ra thức ăn có gì khác thường ?” Hoàng đế bình tĩnh hỏi.
“Thần… Thần…” Thanh âm run rẩy đến kỳ cục, nửa ngày cũng không nói ra một câu.
Tiết Trường Tùng nhìn thấy khó nhẫn, hơi do dự, vẫn kiên trì nói: “Khởi bẩm bệ hạ, nguyên nhân là do câu vẫn thủy quá ít, từ hương vị sẽ không nhận ra khác thường. Mà loại độc này ngân châm cũng không nghiệm ra. Sở dĩ phản ứng của Uyển nghi nương tử lớn như vậy, là vì thể chất của ngài ấy quá yếu, lại vừa sinh nở không lâu, chính là thời điểm thân thể suy yếu. Nhưng vị quý nhân này thể chất khỏe mạnh, cũng không như Uyển nghi nương tử, cho nên tạm thời chưa có phản ứng gì.”
Hoàng đế sáng tỏ gật đầu. Tiểu hoạn quan thấy vẻ mặt của hắn, tưởng rằng bản thân đã được khoan thứ, trong lòng vừa buông lỏng, thì nghe thấy bệ hạ không mấy để ý nói: “Mang xuống trượng tễ.”
Hai chân y mềm nhũn, toàn thân co quắp thành bùn nhão.
Bên cạnh lập tức có người đi tới bắt lấy tiểu hoạn quan, đưa y ra ngoài. Tiểu hoạn quan muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng cổ họng giống như bị bóp chặt, một câu cũng không nói nên lời.
“Bệ hạ.” Một âm thanh mềm nhẹ, mang theo sức mạnh làm tâm thần người ta thư hoãn. Hoàng đế quay đầu, đã thấy Cố Vân Tiện quỳ gối trong đám người, ngẩng đầu nhìn về phía mình, “Thỉnh cầu bệ hạ nghĩ lại.”
Những người bên cạnh đều kinh hãi nhìn Cố Vân Tiện, không biết nàng thần bí cái gì.
Hôm nay vừa thấy trạng thái Hoàng đế đã biết là không bình thường. Tuy hắn hỉ nộ bất thường, nhưng ngày thường vẫn rất khoan dung với hạ nhân, tình huống cứ vậy bật thốt lên trượng tễ là thập phần hiếm thấy. Mấy cung tần hiểu biết nhiều chuyện trong cung đã nghĩ đến chuyện Lâm tiệp dư đầu độc năm đó, phỏng chừng hơn phân nửa là chuyện hôm nay tác động đến hận cũ của bệ hạ, nên lúc này mới tức giận đến vậy.
Dưới tình huống như vậy còn vấp phải xui xẻo, Cố Vân Tiện cũng thật là anh dũng quá đi !
“Nguyên nhân sự việc lần này không chỉ trách hoạn quan nghiệm thực kia. Cho dù hắn có sai, cũng chưa đáng tội chết.” Cố Vân Tiện nói, “Làm vua phải thưởng phạt phân minh, vô tội giận chó đánh mèo như vậy, có khác gì quân gian ác đâu ?”
Hoàng đế nghe vậy sắc mặt nặng nề, không nói lời nào nhìn nàng.
Cố Vân Tiện vẫn duy trì tư thế hơi ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo sáng tỏ, hết sức ngay thẳng.
Dục Thục nghi và Minh Sung nghi quỳ gần nhất, trao đổi ánh mắt không lộ dấu vết, trong lòng đều có chút mong đợi, chờ bệ hạ giận tím mặt.
Cố Vân Tiện thật là giả vờ hiền lành đến mơ màng đầu óc, giờ còn học như gián quan kia. Tính tình bệ hạ như thế nào ? Chính là hoang đường hồ vi chẳng khác gì tiên đế. Lúc nào thì ngươi nghe qua tiên đế khiêm tốn nạp gián ?
“Lữ Xuyên.” Hoàng đế hít sâu, thản nhiên nói, “Ra ngoài phân phó người hành hình, chỉ cần đánh 30 trượng, không cần đánh chết.”
Minh Sung nghi mở to hai mắt, trong mắt toàn là kinh hãi và không thể tin.
“Vâng.”
Lữ Xuyên lĩnh mệnh rời đi. Hoàng đế tự mình tiến lên nâng Cố Vân Tiện dậy, “Vừa rồi tâm tình trẫm không tốt, không thấy nàng cũng ở đây, mới để nàng quỳ lâu như vậy.”
“Thần thiếp hiểu được, bệ hạ lo lắng cho Hình muội muội.” Cố Vân Tiện nói, “Thần thiếp cũng lo lắng, cho nên vừa nghe tin liền chạy tới. Cũng may Hình muội muội và Tam Hoàng tử đều không nguy hiểm đến tính mạng, đúng là trong cái rủi có cái may.”
Hoàng đế gật đầu, “Quả thật, trong cái rủi có cái may.” Vế sau của câu nói nghe thế nào cũng cảm thấy có hàm ý.
Một đám người quỳ trong điện, chỉ có hai người họ đứng, cứ không coi ra gì mà nói chuyện.
“Bệ hạ, chuyện Nhu uyển nghi trúng độc, thần thiếp cảm thấy còn có ẩn tình, về lý nên tra rõ.” Minh Sung nghi không chịu nổi bị bỏ qua như vậy, chợt mở miệng.
Hoàng đế nghe vậy quay đầu, nhìn Minh Sung nghi trong chốc lát, gật gật đầu, “Đương nhiên cần tra rõ. Nhưng Nguyệt nương cho rằng, trẫm nên giao cho ai đi tra rõ ?”
“Đây là chuyện trong hậu cung, đương nhiên để thần thiếp và Dục Thục nghi đi tra.” Minh Sung nghi nói.
Nàng ta đáp quá nhanh, Dục Thục nghi ở bên muốn ngăn cản đã không kịp, đành phải nhận mệnh nhắm mắt lại.
Khương Nguyệt Thường này, rốt cuộc còn muốn hại mình bao nhiêu lần !
Mấy ngày nay hậu cung xảy ra nhiều chuyện, nói đến cùng nguyên nhân vẫn là do Khương Nguyệt Thường. Cá tính nàng ta mạnh hơn, ban đầu nắm cung quyền liền hận không thể cùng mình phân cao thấp, dường như vốn không hề nhớ quyền lực bệ hạ cho phép nàng ta chỉ là “Cùng nhau giải quyết lục cung”, hiện nay người thực sự quản chuyện hậu cung là mình – Thẩm Trúc Ương.
Đương nhiên nàng không thể tùy ý để Khương Nguyệt Thường đoạt quyền, từng vài lần trong tối ngoài sáng ra tay với nàng ta, tuy đánh nát tính toán của đối thủ, nhưng về phương diện quản lý lại sơ sót. Bắt đầu từ chuyện con ngựa hoảng sợ, nàng liền lo bệ hạ sẽ cho rằng đây là liên quan đến chuyện mình quản lý hậu cung bất lực, thuận thế tước đi cung quyền của mình.
Đang nghĩ cách bù lại, ai ngờ lúc này lại xảy ra chuyện Nhu Uyển nghi trúng độc. Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa đêm.
Vừa nghe câu hỏi của bệ hạ, rõ ràng là có ý thử. Người hạ độc còn chưa tra ra, hai người họ là kẻ nhiều hiềm nghi nhất, nàng ta tích cực tỏ vẻ muốn nhận việc này như vậy, khó tránh khỏi có chút quá mức chột dạ !
Lui một vạn bước, cho dù bệ hạ không hề hoài nghi hai người họ, nhưng thất trách đến vậy, còn không nhanh chóng thỉnh tội, cứ hùng hồn như vậy, chỉ e càng khiến ngài ấy thêm tức giận.
Quả nhiên, Hoàng đế mỉm cười, “Giao cho nàng và Trúc Ương ? Quả thật trước đây trẫm sẽ làm như vậy.” Trong thanh âm còn có hàn ý, “Trẫm tín nhiệm các ngươi, giao hậu cung này cho các ngươi, nhưng các ngươi đã hồi báo cho trẫm cái gì ?”
Minh Sung nghi sửng sốt.
“Bệ hạ, thần thiếp quản lý hậu cung bất lực, đã phụ sự nhờ vả của bệ hạ.” Rốt cuộc Dục Thục nghi bái dài, “Thỉnh bệ hạ trách phạt !”
Thấy Dục Thục