Sự tình bên Di Tương điện tạm thời bỏ qua một đoạn, Hoàng đế ở lại làm bạn với Nhu Uyển nghi, những người còn lại hồi cung.
Xuy Ninh cung có Trang Lệnh nghi và Nhu Uyển nghi, cả hai đều là Lục nghi tứ phẩm, thân phận không thấp, lại không đủ để đảm đương chủ vị một cung, cho nên Xuy Ninh cung vừa nói cũng không tồn tại chủ nhân. Nhưng thái độ làm người của Trang Lệnh nghi nhất quán cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, chuyện này không phải nghĩa vụ của mình, vẫn chủ động biểu hiện muốn đưa chư vị tỷ muội, tiễn tới cửa cung.
“Khuya rồi, tỷ tỷ sớm trở về nghỉ tạm đi, đừng để bị lạnh.” Trang Lệnh nghi cười nói với Cố Vân Tiện.
“Trang muội muội lo nghĩ nhiều rồi, hiện giờ nguyên quý cơ là song hỷ lâm môn, cả người tự nhiên thư thái, làm sao có thể thấy lạnh ?” Minh Sung nghi nói một cách kỳ quái.
Nàng quay đầu, vẻ mặt lãnh đạm, “Hỉ, hỉ ở chỗ nào ? Hôm nay Nhu Uyển nghi suýt chết, trong lòng ta nóng như lửa đốt, nào còn có tâm tư nghĩ đến chuyện khác ?” Đôi mắt trong vắt dừng trên gương mặt lãnh diễm kiêu căng kia, mang theo vài phần suy tư, “Hỉ mà Sung nghi nói, chắc không phải là bệ hạ tấn vị cho ta, còn cho phép ta hiệp trợ quản lý lục cung chứ ?”
Minh Sung nghi khẽ nâng cằm, “Ngươi biết rõ còn cố hỏi.”
Cố Vân Tiện mỉm cười, khó nén sự châm chọc, “Xem ra, cho tới giờ Minh Sung nghi vẫn còn chưa nhận thấy mình sai.” Ngữ khí trở nên sâu xa, “Vừa rồi ở trong điện, ta nghĩ để lại mặt mũi cho ngươi, mới không nói ra những lời này trước mặt bệ hạ, nhưng nếu ngươi đã không biết hối cải, vậy ta không thể không nhắc tới.”
Thanh âm của nàng trở nên lạnh lẽo, “Bệ hạ tín nhiệm ngươi, cho nên mới để ngươi cùng chung tay quản lý lục cung, nhưng ở vị trí này ngươi lại vô trách nhiệm, một mặt đả kích đối lập, làm cho lục cung chướng khí mù mịt. Cái khác tạm thời không nói, chuyện ngự mã kinh hoàng mấy ngày trước, đã đủ để lập tội ngươi trì cung bất lực ! Hôm nay bệ hạ không phạt ngươi đã coi như nhân từ, ngươi không chỉ không biết ơn, lòng còn ôm oán hận, quả thật là hết thuốc chữa !”
Câu nói kế tiếp đã là trách cứ.
Giờ phút này chư vị cung tần cũng không rời đi, toàn bộ tụ họp ở bốn phía. Cố Vân Tiện và Khương Nguyệt Thường – hai người vốn đã khiến người ta chú ý, ở ngoài mặt mọi người giống như không có việc gì, lại ngấm ngầm xốc lại tinh thần, chú ý cả hai. Bây giờ nghe được lời của nàng, đều có chút kinh ngạc. Hôm nay Cố Vân Tiện đầu tiên là đoạt cung quyền của Khương Nguyệt Thường, lúc này lại không nể mặt trách cứ nàng ta như vậy, là chuẩn bị triệt để trở mặt ?
Ngẫm lại, hai người này vốn kết thù còn sâu hơn biển, đời này đã quyết không có khả năng nở nụ cười xóa tan thù hận. Một khi đã vậy, quả thật Cố Vân Tiện cũng không cần thời thời khắc khắc nhẫn nhịn Khương Nguyệt Thường nữa.
Minh Sung nghi bị nàng sẵng giọng trách cứ mặt cười trở nên đỏ bừng, vài bước tiến lên, bản năng muốn đi tới đánh một bạt tai. Ánh mắt Cố Vân Tiện lạnh lùng, giống như có băng châm bắn ra, Khương Nguyệt Thường bị ánh mắt này làm cho khiếp sợ, tay hạ xuống, rốt cuộc không giơ lên nữa.
Cố Vân Tiện quay đầu, nhìn sang Dục Thục nghi, “Thực ra trước khi Minh Sung nghi nhúng tay vào cung vụ, Dục Thục nghi vẫn xử lý mọi chuyện rất khá. Nếu đêm đó bệ hạ chưa từng cho phép Minh Sung nghi cùng quản lý lục cung, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
Dục Thục nghi không nói gì.
“Cố Vân Tiện ngươi !” Minh Sung nghi gần như muốn cắn nát răng, hận không thể xé nát khuôn mặt bình tĩnh kia. Nhưng chút lý trí còn sót lại nói cho Khương Nguyệt Thường biết, nay Cố Vân Tiện sớm đã không còn là phế hậu mặc người bắt nạt kia. Nàng ta là nguyên quý cơ thịnh sủng, nếu mình còn dám đánh nàng ta, không khác gì tìm đường chết.
Cố Vân Tiện đứng trong gió đêm, mặc áo khoác thu hương lục vân cẩm, thanh nhã đoan trang trầm tính, lại mang dáng dấp nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Bốn phía mọi người thấy nàng như vậy, đều không khỏi bắt đầu nhớ đến hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng lúc trước. Đây là uy nghi của vị giả từ lâu, cho dù xưa đâu bằng nay, nhưng nàng ấy thủy chung vẫn từng ngự trị trên họ.
Nàng ấy là chủ mẫu của họ.
Không tự giác, một số cung tần ban đầu lòng còn tồn tại khinh miệt hơi nghiêng đầu, tránh nàng, dường như có chút sợ hãi loại khí thế này.
Cố Vân Tiện mắt lạnh đánh giá vẻ mặt biến hóa của mọi người, ánh mắt sâu thẳm.
Đúng, như vậy mới đúng. Như này, mới là dáng vẻ phi thiếp nên có. Biết nhẫn nại trước mặt mình, biết không thể làm càn. Vô luận là cung tần đi ra từ Tiềm để, hay là người được tuyển vào cung từ Vĩnh gia nguyên niên, từ trước ít nhiều đều hiểu được điểm này. Nhưng một lần bản thân bị phế, nhận hết bắt nạt sỉ nhục, họ thấy mình sa sút, liền thực sự coi mình đã ngã vào trần ai, không còn tôn quý nữa.
Mình sẽ chậm rãi khiến họ hiểu được, suy nghĩ này nực cười đến mức nào. Cho dù bản thân không còn là hoàng hậu, cũng không cho bất kỳ kẻ nào làm càn trước mặt mình.
.
Hai ngày sau các đại quan trong hậu cung liền đem văn thư vốn đưa đến Hàm Trì điện chuyển sang Hàm Chương điện, vài vị nữ quan tự mình quỳ gối ngoài Hàm Chương điện, cầu kiến nguyên Quý cơ nương nương.
Thời điểm Thái Hà đem lời này nói cho Cố Vân Tiện, nàng đang tựa vào tháp quý phi một cách miễn cưỡng, nghe vậy đầu cũng chưa nâng, “Bảo bọn họ để lại văn thư là xong, người thì không cần vào đâu.”
A Từ do dự: “Nhưng nô tỳ thấy vài vị nữ quan kia đều là nguyện trung thành với nương nương từ trước, giống Bùi thượng nghi và Tân tư y. Ngài thật sự không nhìn một cái ?”
“Nguyên nhân chính là vì họ nguyện trung thành với ta từ trước, ta mới càng không thể gặp.” Cố Vân Tiện đưa tay day huyệt thái dương, “Ta vừa mới nắm quyền, đã vội vã liên lạc với bộ hạ cũ, truyền đến tai bệ hạ, ngươi xem ngài ấy sẽ nghĩ thế nào ?”
“Nương nương nói rất đúng.” Thái Hà nói, “Vào thời điểm này, vẫn nên thận trọng thì hơn. Những người đó nếu như trung thành với nương nương, như vậy sau này gặp lại cũng giống nhau. Nếu bị lạnh nhạt một hai lần đã nản lòng thoái chí, vậy thì chứng tỏ lòng trung thành của họ thập phần có hạn, không thể tin tưởng. Đúng lúc nương nương còn có thể nhân cơ hội này kiểm tra một chút, ai mới thực sự trung thành với ngài.”
Nàng gật đầu, “Ý của bản cung chính là như vậy.”
.
Canh ba giờ Tỵ, Trang Lệnh nghi đến Hàm Chương điện như thường lệ. Cố Vân Tiện vừa pha trà vừa nhàn nhã hỏi: “Nhu Uyển nghi sao rồi ?”
“Tốt hơn rồi ạ. Hôm qua bệ hạ bồi một đêm, hôm nay trước khi vào triều còn ở lại nói, sau khi hạ triều sẽ đến thăm nàng ấy. Trước khi thần thiếp rời khỏi Xuy Ninh cung, cố ý đến Di Tương điện xem, sắc mặt Nhu Uyển nghi đã không còn trắng bệch dọa người như ngày hôm qua.”
“Vậy thì tốt.” Cố Vân Tiện đưa một ly trà cho nàng.
Là “Thần tuyền tiểu đoàn” 1 của tân sản năm nay, bột trà có chút màu hổ phách, thơm ngát. Trang Lệnh nghi uống một ngụm, yên lặng hồi vị trong chốt lát, mới nói: “Trà này của tỷ tỷ đúng là vô cùng ngon.”
“Vài ngày trước bệ hạ mới ban, ta nghĩ muội thích trà, đã phân phó Thái Hà gói lại một ít, lát nữa muội mang về đi.”
“Đã vậy, thần thiếp mà từ chối thì bất kính rồi.” Trang Lệnh nghi cười nói.
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Cố Vân Tiện, Trang Lệnh nghi lại nhớ đến chuyện đêm qua, vẫn là không nhịn được nói ra: “Đêm qua tỷ tỷ đột nhiên đứng ra cầu tình cho hoạn quan nghiệm thực kia, đã làm cho thần thiếp hoảng sợ.” Dừng một chút, “Trước đó chúng ta chưa từng nói đến khâu này, tỷ tỷ không sợ bệ hạ sẽ để ý ?”
“Ta dám làm như thế, đương nhiên là có nguyên nhân của ta.“ Âm thanh của Cố Vân Tiện thấp dần.
Trang Lệnh nghi giống như rất nhiều cung tần khác trong cung, chỉ biết là khi còn trẻ Hoàng đế từng bị Lâm Tiệp dư hạ độc, suýt thì mất mạng, cho nên có hận thù sâu sắc với chuyện này. Nhưng mà bọn họ cũng không biết, trong chuyện đó, là do Tam công chúa muội muội hắn yêu thương, bởi vì chuyện này mà tính tình thay đổi, từ một tiểu cô nương ngây thơ rực rỡ, biến thành đứa trẻ quái gở phong bế.
Thời điểm Cố Vân Tiện biết chuyện này, là sau một tháng nàng ngẫu nhiên gặp mặt hắn ở Thượng Lâm uyển.
Chạng vạng ngày đó, Thượng nghi đại nhân bên người cô vẻ mặt lo âu đến bẩm báo: “Buổi chiều Thái tử điện hạ cùng chư vị hoàng tử ở Thái Dịch Trì uống rượu phú thơ, uống hơi nhiều, lúc này đang ngủ ở Loan Uyên điện, gọi thế nào cũng không tỉnh. Nhưng sắp đến giờ khóa cửa, điện hạ còn chưa rời cung, chỉ sợ không hợp quy củ.“
Cô trầm mặc trong chốc lát, “Quên đi, ngày như hôm nay, khó tránh tâm tình nó không tốt. Nó uống nhiều, muốn ngủ thì để cho nó ngủ đi. Phía bệ hạ bản cung sẽ nói, lường trước việc nhỏ như vậy, bệ hạ cũng sẽ không để ý.“
Thượng nghi đại nhân lĩnh mệnh lui xuống, cô nhìn sang phía nàng, mỉm cười, “Vân Nương, con còn chưa gặp qua Thái tử biểu ca đi ?”
Nàng muốn nói, mình đã gặp qua hắn, tại Thượng Lâm Uyển một tháng trước. Suýt nữa thì một mũi tên của hắn đã bắn chết mình, bèn cài cho mình một đóa bích đào bồi tội. Nhưng lời đến bên miệng lại biến thành một câu, “Vâng, chưa từng gặp ạ.”
“Qua thời gian này, cô sẽ tìm một cơ hội cho hai đứa thấy mặt.”
Gặp mặt ? Mình còn có thể gặp lại người ấy ?
Nàng nhớ tới ngày ấy ánh mắt hắn dừng trên mặt mình, rõ ràng là dáng vẻ không chút để ý, lại có một sức mê hoặc, khiến con tim nàng dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thấy sắc mặt nàng khác thường, cô an ủi: “Đừng sợ, biểu ca của con tuy có chút tùy hứng làm bậy, lại là người rất yêu thương muội muội. Nó nhất định sẽ thích con.” Khẽ thở dài, “Nếu không phải thế, hôm nay nó cũng sẽ không uống thành như vậy.”
Nàng hoang mang nhìn cô. Hoàng hậu ngẫm nghĩ, nhẹ giọng kể lại: “Nói cho con cũng không sao, một chuyện cũ mà thôi. Tuy ta nhân chuyện này răn dạy nó, nhưng trong lòng ta cũng hiểu được, nói đến cùng, đều là lỗi của ta.”
.
Ngày đó canh ba giờ Tuất, Lữ Xuyên – hoạn quan tâm phúc của Thái tử run rẩy chạy đến Tiêu Phòng điện bẩm báo, nói Thái tử điện hạ vừa mới tỉnh lại, lấy cớ muốn uống sương hoa hồng, bảo cung nga hầu hạ hắn đi lấy. Chờ đến khi họ lấy mọi thứ trong nhà bếp về, mới phát hiện trong Loan Uyên điện đã trống không, không thấy điện hạ đâu.
Cô giận không kiềm được, cả điện sợ tới mức quỳ gối một đám, không ngừng dập đầu. Nhưng mà sau khi cơn tức qua đi, cũng chưa đến mức chậm trễ nghĩ cách.
Tám tuổi Thái tử điện đã đến sống ở Đông cung, từ đó chưa bao giờ qua đêm ở hậu cung. Tối nay cô để hắn ở lại đã là không hợp quy củ, cũng may bệ hạ chính là người không