Người đâu,vương phi muốn nhảy hồ.
Mau gọi vương gia,vương phi lại tự tử rồi!
Nhảy xuống cứu vương phi mau!
Là ai? Là ai đang nói vậy,giọng nói nghe lạ quá.
Vương gia? Vương phi? Đang đóng phim sao?
Nhưng...
[...]
Diệp Thanh An, ngươi đẩy Ninh Dao xuống hồ giờ lại muốn giả chết với bản vương?
Nàng cảm thấy đầu đau quá, tựa như có hàng vạn kim châm đâm vào vậy.
Khó thở quá, chuyện gì thế?
Kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào đang dám gọi nàng như vậy?
Diệp Thanh An khó khăn mở mắt ra, phát hiện mình bị một nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng nắm lấy cổ nhấc lên, khí chất toàn thân hắn lạnh như sương tuyết.
Và rồi hắn bỗng nhiên ném nàng thật mạnh xuống nền đất lạnh.
Hắn ném mạnh đến nỗi khi đáp xuống còn nghe thấy một tiếng Bịch rất lớn.
Khụ...!khụ...!khụ..
.
Nàng ho khan vài tiếng rồi ngước lên nhìn nam nhân đó, đôi mắt chứa đầy căm phẫn,oán hận và lạnh lẽo.
Khốn kiếp! Ta phải giết ngươi, đó chính là điều đầu tiên nàng nghĩ tới.
Hắn ném mạnh thật, đau quá.
Khắp cơ thể nàng đều rất đau.
Khoan, khắp người? Đến chân nàng cũng cảm thấy đau nhói.
Chuyện gì vậy? Chân nàng trước nay vốn đã không còn cảm giác nữa mà, cho dù có thế nào cũng không cảm thấy đau vậy sao chỉ với một cú ném lại khiến nàng đau tới vậy.
Theo bản năng nàng nhìn xuống chân.
A, quần áo? Giờ mới để ý khi nãy nam nhân kia cũng mặc đồ rất lạ đến cả nàng cũng vậy.
Nàng gắng sức đứng dậy thì bỗng một bên mặt truyền tới một cảm giác nóng rát và đau đớn với một tiếng BỐP.
Diệp Thanh An vốn đang không phòng bị gì lãnh trọn một cái bạt tai.
Nàng không cảm thấy quá đau nhưng lại rất bất ngờ.
Cái tát này cũng quá ác liệt rồi, đến nỗi khiến môi mỏng của nàng rách ra, máu cũng theo đó từ từ chảy xuống, tóc tai thì rối đi vài phần.
Một lần nữa ngã xuống không hề nhẹ mà có khi còn mạnh hơn khi nãy.
Bỗng nhiên, đầu nàng xoẹt qua một cơn đau.
Đây...!Một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào.
Cái này...
Không phải chứ...
Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh?
Diệp Thanh An khi nãy còn có chút ngơ ngác thì giờ đang cố lấy lại dáng vẻ thường ngày của mình.
Nàng hít một hơi thật sâu sau đó từ từ thở ra.
Liếm nhẹ quanh môi và lau đi vết máu còn trên cằm.
Vuốt những sợi tóc còn sót lại trên má sang hai bên gọn gàng.
Một lần nữa gắng sức đứng dậy.
Trên khuôn mặt trắng bệch không còn chút sắc khi nào dường như càng trở nên lạnh lẽo xa cách tột cùng, đôi mắt sắc bén cùng giọng nói lạnh lùng, khàn đặc, ngắt quãng và đầy kiên quyết cất lên.
Ta...!khụ...!không đẩy...!khụ...!nàng ta...!khụ khụ...!xuống hồ...!khụ...khụ khụ khụ..
Vừa nói hết câu nàng càng ho nhiều hơn lại càng cảm thấy đau rát cổ họng vô cùng nhưng nàng vẫn phải nói,cho dù có chết cũng