Nàng nhận tội!
Chẳng phải khi nãy còn hùng hổ, kiên quyết nói không đẩy mà.
Vậy mà giờ lại nhận tội, chẳng phải quá mâu thuẫn sao.
Bùi Ninh Dao đứng bên cạnh cảm thấy có chút ngạc nhiên, nếu bình thường thì Diệp Thanh An sẽ làm ầm lên vì những câu nói của hạ nhân sao đủ để buộc tội nàng ta.
Điều này cũng quá kì lạ rồi.
Thế nhưng bây giờ nàng đã nhận tội rồi, nàng ta dù muốn cũng không thể làm lớn chuyện hơn.
Còn về phần Mộ Dung Trì Yến hắn nghe nàng nói vậy cũng chẳng có chút thay đổi nào, vẫn lạnh lùng mà không bây giờ hắn thấy nàng càng lúc càng ghê tởm, cực kì ghê tởm.
Diệp Thanh An, ngươi vì ghen ghét đố kị mà làm chuyện này, thật khiến người khác ghê tởm.
Nếu ngươi đã nhận tội ta niệm tình sẽ giảm nhẹ hình phạt, tới Lục Cẩm viện quỳ mười hai canh giờ, lệnh cho hạ nhân không ai được mang cơm cho nàng ta.
Bùi Ninh Dao nghe vậy im lặng một lúc, quyết định lên tiếng.
Vương gia, thần thiếp không sao người đừng phạt vương phi.
Vương phi là cành ngọc lá vàng, chỉ sợ...!sợ nàng ấy không chịu được.
Ha, chỉ có quỳ mười hai canh giờ cũng không được, nàng ta là người luyện võ chịu chút khổ cực này có đáng là gì.
Nhưng...
Bùi Ninh Dao cũng là sợ Diệp Thanh An với cái thân thể này không chịu được, nàng ta vốn không muốn đẩy Diệp Thanh An vào chỗ chết.
Nói cách khác gan nàng ta thật sự có hơi nhỏ.
Được rồi, quyết định vậy đi.
Nói rồi, hắn phất tay áo có ý định rời đi thì nàng bất chợt lên tiếng: Ngài vội...khụ...cái gì, ta còn chưa...khụ...nói xong mà.
Nghe thấy nàng nói vậy hắn bỗng dừng lại, ban nãy không phải nàng không muốn nói mà là hai người họ nói liên tục căn bản không có chỗ cho nàng xen vào không những thế bây giờ còn đang bị cảm nặng thế nên đã khó lại càng khó hơn.
Đúng là nguyên chủ là người học võ, chỉ quỳ mười hai canh giờ vốn không là vấn đề nhưng bây giờ cơ thể nàng như thế này mà quỳ như vậy khác gì nói giết người không cần