Nàng câu lên khóe môi, nhìn chằm chằm Trần ma ma: Con mèo có dấu hiệu trúng độc, nếu không máu sẽ không khác thường.
Còn nữa, ta phát hiện thấy móng tay Tiểu Tuyết mơ hồ tím đen.
Vậy nên ta đoán sau khi ăn phải đồ có độc có đã chết rồi mới bị đâm để ngụy tạo chứng cứ.
Trần ma ma vội vã nuốt khan, nhìn Diệp Thanh An mà không dám tin.
Tại sao, tại sao nữ nhân này có thể nói ra toàn bộ sự việc, đồ đần như cô ta sao có thể đoán được?
Còn tưởng vụ Hinh Nhi là do may mắn rồi còn cả khi nãy vào còn nghĩ là do nhìn lầm nên mới thế chứ.
Ai mà ngờ đâu.
Kinh khủng hơn chính là, Diệp Thanh An đột nhiên nói: Trần ma ma, độc dược thật sự là thiên âm tán à? Đây chính là độc dược ở vương triều Vinh Dương, mà trong phủ này ai không biết bà tới từ đâu, Trần ma ma.
Nàng còn bổ sung thêm câu: "Hoàng thượng và Nhiếp Chính vương đều rất ghét cảnh hậu cung ngươi lừa ta gạt, nếu để hoàng thượng biết ngươi lén giấu kịch độc của Vinh Dương thì chắc chắn sẽ rước họa vào thân.
Bà ta hoàn toàn hoảng hốt.
Độc chết sủng vật của chủ tử, giá họa Vương phi, Trần ma ma người còn chưa biết sai sao!
Cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nãy còn bị một chưởng của Mộ Dung Trì Yến làm cho suýt nội thương nhưng nàng lại đứng thẳng, gương mặt từng đờ đẫn lại lộ ra túc sát uy nghiêm.
Dọa Trần ma ma ngã ngồi trên đất, lời nói không rõ ràng.
Vốn dĩ còn một cách khác đơn giản hơn đó là nãy giờ Mặc Như cùng nói chuyện với nàng.
Không thể giết con mèo, ngoài ra còn có Viên Hân là chứng.
Có thể thấy họ rất muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Nhưng Diệp Thanh An không làm thế bởi làm vậy sẽ không khiến Bùi Ninh Dao cảm nhận được sự cảnh cáo của nàng.
Mộ Dung Trì Yến vốn định ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản không ngờ tới Diệp Thanh An có thể thay đổi cục diện và khiến Trần ma ma sợ hãi thành thế này.
Yết hầu hắn giật giật, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua nàng.
Nữ nhân này không cười mà nhìn chằm chằm hắn: Thế nào?
Trần ma ma phát run quỳ trên đất vẫn cố gắng biện minh: Chắn chắn là vương phi cho người tìm thiên âm tán rồi âm thầm hạ độc Tiểu Tuyết, nếu không sao biết chắc đây là độc của Vinh Dương, căn bản là đã biết trước.
Trần ma ma, khó trách được Trắc phi coi trọng như vậy, thât sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi há miệng ngậm miệng đều muốn đổ lên đầu ta.
Ai không biết Bùi trắc phi là tâm can của Vương gia, là người luôn được che chở, sợ là hơn một nửa thị vệ vương phủ đều dùng bảo vệ trắc phi, đừng nói là một người sống không có khả năng vô thanh vô tức mà có thể vào hạ độc vào thức ăn của Tiểu Tuyết.
Vả lại từ khi gả tới đây ta và nha hoàn ngoài yến hội ra thì chưa từng bước ra khỏi viện thì làm sao có thể cho người hạ độc chứ.
Sắc mặt Mộ Dung Trì Yến lập tức âm trầm khó coi, độc này không phải người bình thường muốn có là được.
Mà Trần ma ma không những là người của Vinh Dương mà còn từng là một kẻ dùng độc.
Chẳng là trước kia được Bùi Ninh Dao cứu nên từ đó mang ơn mà đi theo nàng.
Vậy cũng nói Trần ma ma lấy lý do kia vô cùng không ổn.
Hắn lạnh lùng nhìn người đang quỳ trên mặt đất, lạnh nhạt mở miệng: Trần ma ma, ngươi còn gì giải thích?
“Ma ma, chẳng lẽ thật sự là ngươi? Sao ngươi lại làm ra loại chuyện này?”
Bùi Ninh Dao diễn rất tốt, nhìn qua cứ như nàng ta không biết gì, một bộ dáng khiếp sợ như trời sập: Uổng cho ta tín nhiệm ngươi, vậy mà ngươi đẩy ta vào con đường bất nghĩa?
Diệp Thanh An cười lạnh một tiếng, thật muốn vỗ tay cho kỹ thuật diễn xuất của nàng ta.
Bùi Ninh Dao đã nói như vậy, Trần ma ma không thể không nhận.
Cả người nàng ta nằm khóc trên mặt đất