Dạ Nặc biết cách làm người của Thiên Bắc Dạ, nếu không phải tàn nhẫn trêu chọc hắn thì hắn cũng không có khả năng đối với ngươi hạ sát thủ! Bởi vậy có thể thấy được, nữ nhân này khẳng định đã làm ra chuyện gì khiến hắn không thể nhịn được.
" Ha hả."
Dung Nguyệt mới vừa chạy tới thấy được màn trước mắt, cười lạnh một tiếng, tầm mắt đã trở nên lạnh băng không còn nhu hòa như trước, lạnh nhạt chăm chú nhìn Thiên Bắc Dạ đang đứng trong lều trại: " Mị tông chúng ta có lòng tốt giữ lại các ngươi, các ngươi lại như vậy đối đãi đệ tử Mị tông?"
Không cần nghĩ, khẳng định Dung Nguyệt biết kế sách của Tuyết Linh đã thất bại, đã gây ra kết cục như bây giờ.
Cho nên, nàng không nhịn được đem Tuyết Linh mắng một trận ở trong lòng, một cái nam nhân cũng câu dẫn không được, nàng lại không biết xấu hổ xưng bản thân là đệ tử Mị tông?
" Sư tỷ."
Phanh!
Thân mình Tuyết Linh ngã thật mạnh trên đất, âm thanh tràn ngập suy yếu, con ngươi một mảnh oán hận: " lúc trước thái độ của sư muội đối bọn họ quá kém, cho nên....cho nên nghe sư tỷ phân phó tới xin lỗi bọn họ, ai biết....ai biết người nam nhân này nhìn trúng mỹ mạo của ta, muốn ta làm tiểu thiếp, ta không chấp nhận.....hắn thẹn quá thành giận, liền động thủ giết ta."
Mặc dù nàng có chết, tuyệt đối cũng không để hai người kia sống tốt!
Dung nguyệt cười lạnh một tiếng, sát khí trên người kích động mà ra, lạnh lùng nói: " Không nghĩ tới các ngươi thế nhưng không bằng cầm thú, mệt ta còn đem các ngươi về Mị tông, vốn định xem trên mặt mũi Dạ Nặc mà đem các ngươi an toàn ra khỏi nơi này, nhưng các ngươi lại làm tổn thương đệ tử Mị tông, quả thực không đem Mị tông ta để vào trong mắt! Thật không biết làm sao Dạ Nặc lại kết giao với loại người như vậy!"
Nàng đương nhiên biết lời Tuyết Linh là giả, nhưng có cơ hội tốt như vậy làm Dạ Nặc rời xa hai người kia, nàng như thế nào từ bỏ?
Chỉ cần Dạ Nặc biết hai người kia không bằng cầm thú, nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, lúc đó hắn mới thuộc về một người là nàng!
" Cố bảo tiêu, sao lại thế này?" Dạ Nặc chuyển hướng nhìn Cố Nhược Vân, hỏi lại một lần nữa.
Cố Nhược Vân nhún nhún
vai: " Vậy ngươi cho rằng chuyện là như thế nào?"
Dạ Nặc trầm mặc ngâm nửa ngày, nâng khuôn mặt nhỏ tuấn tú lên nói: " Ta không tin lời nàng nói, khẳng định nữ nhân này muốn câu dẫn Thiên Bắc Dạ, cho nên Thiên Bắc Dạ mới giết nàng! Cố bảo tiêu, ngươi thấy ta nói có đúng không?"
" Chúc mừng ngươi, rất đúng." Cố Nhược Vân khẽ cười một tiếng, đem ánh mắt chuyển tới trên người Dạ Nặc.
" Dạ Nặc."
Dung Nguyệt nhăn mày liễu, muốn đem Dạ Nặc kéo đến bên người mình, thời điểm nàng nâng tay đụng tới Dạ Nặc, đã bị hắn trốn thoát.
Dung nhan nàng cứng lại, bàn tay dừng ở giữa không trung, không khí rất là xấu hổ.
" Dạ Nặc, ngươi không tin ta sao?" Dung Nguyệt hòa hoãn ngữ khí, hết sức hòa nhã mở miệng, " Mấy ngày nay tới giờ, người Mị tông chúng ta đối với ngươi như thế nào? Chẳng lẽ đã đến thời điểm này ngươi còn muốn lựa chọn hai người kia?"
Dạ Nặc nhăn lại mày thanh tú: " Mị tông đối với ta tốt, nhưng ta nguyện ý tin tưởng Cố bảo tiêu."
" Dạ Nặc!" Dung Nguyệt có chút tức giận, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Dạ Nặc sẽ có loại quyết định này!
Nữ nhân này rốt cuộc có cái gì tốt? Dạ Nặc lại muốn tín nhiệm nàng như vậy? Mặc dù bọn họ đối với người Mị tông hạ sát thủ, như cũ vẫn lựa chọn hai người kia!
" Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi quyết định như thế nào đều không được theo bọn họ rời đi!"
Giờ khắc này, Dung Nguyệt cũng không rảnh lo ngụy trang, duỗi tay nắm cánh tay Dạ Nặc, muốn đem hắn kéo đến bên người mình.
" Buông ta ra!"
Sắc mặt Dạ Nặc trầm xuống, muốn đem Dung Nguyệt hất ra, lại như thế nào cũng không hất được được tay nàng, lập tức nước mắt chảy xuống: " Cố bảo tiêu, mau giúp ta!"