Cố Nhược Vân hơi hơi nheo lại đôi mắt, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh: " Xem ra người Mị tông đều thích cường đoạt nam nhân, căn bản không màng tới người khác có nguyện ý hay không! Chẳng lẽ đó là quy tắc của Mị tông?"
" Cố Nhược Vân, ngươi giết người Mị tông, còn muốn như thế nào?" Dung Nguyệt gắt gao cắn chặt răng, phẫn nộ nhìn Cố Nhược Vân.
" Buông hắn ra."
Âm thanh Cố Nhược Vân vân thanh phong đạm, làm cho người khác không thể cự tuyệt.
" Ha ha, Cố Nhược Vân, lúc trước ta thật tâm đối đãi ngươi, lại không nghĩ rằng đưa tới một bạch nhãn lang*! Hôm nay các ngươi muốn rời đi nơi này cũng không phải việc khó gì, chỉ cần các ngươi đánh thắng ta, ta sẽ để cho các ngươi rời đi!"
(*bạch nhãn lang: vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn)
Dung Nguyệt cười nhạo một tiếng, không lâu trước đây nàng đã đột phá cảnh giới Siêu Phàm sơ kỳ, nhóm người này căn bản không phải là đối thủ của nàng.
" Cố bảo tiêu."
Dạ Nặc có chút lo lắng nhìn Cố Nhược Vân, trong lòng thập phần ão não, sớm biết như thế này ngày hôm qua đã không đáp ứng đi cùng người Mị tông. Mà hắn lại càng không nghĩ tới, Dung Nguyệt ôn nhu hòa nhã ban đầu kia sẽ đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy.
Bất quá, Dạ Nặc chính là không biết rằng nếu hôm qua hắn không đáp ứng đi cùng, người Mị tông cũng sẽ không buông tha bọn họ như vậy.
" Đánh bại ngươi?"
Một tiếng cười âm lãnh bỗng nhiên truyền tới.
Khóe môi Thiên Bắc Dạ mang theo ý cười lạnh lẽo, tầm mắt thị huyết dừng trên người Dung Nguyệt, hơi hơi nâng môi nói: " Đừng nói là đánh bại ngươi, cho dù là toàn bộ Mị tông cũng không vấn đề gì, dám trêu chọc ta thì ta cũng không để sống sót."
Sắc mặt Dung Nguyệt hơi đổi, nàng không nghĩ tới người nam nhân này sẽ cao ngạo cuồng vọng như vậy, căn bản không đem Mị tông để vào mắt.
Oanh!
Mắt thấy Dung Nguyệt muốn tiếp tục mở miệng, thân ảnh hồng y tóc bạc khẽ động, không có bất cứ dấu hiệu gì lóe ánh sáng đỏ đi qua dừng trước mặt Dung Nguyệt, tiếp theo một cổ hơi thở đè ép truyền đến, phảng phất giống như có một bàn tay
hung hăng nắm lấy trái tim nàng.
Dung Nguyệt ngạc nhiên đầy mặt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Thiên Bắc Dạ, trên dung nhan mỹ mạo xuất hiện một mảnh trắng bệch, bàn tay nắm cánh tay Dạ Nặc cũng nhịn không được buông lỏng ra.
Nhân cơ hội này Dạ Nặc vội vàng đi đến trốn sau lưng Cố Nhược Vân, sợ Dung Nguyệt nổi điên đem hắn bắt lại.
Nữ nhân kia thật đáng sợ, như thế nào lúc trước hắn lại tin nàng, còn cùng nàng đi Mị tông.....
" Tìm chết!"
Phanh!
Thời điểm Dung Nguyệt hít thở không thông, Thiên Bắc Dạ đem thân thể nàng hung hăng quăng ra ngoài, một thân hồng y giống như huyết hoa yêu dã, ở trước mặt nàng nở rộ.
" Ngươi..."
Sao có thể!
Thực lực của mình đã là Siêu Phàm sơ kỳ, thế nào bản thân không thể chống đỡ lực lượng người nam nhân này.
Thực lực của hắn rốt cuộc cường hãn đến mức nào?
Dung Nguyệt gắt gao cắn môi, không dám tưởng tượng ra kết quả, người đạt tới cảnh giới cường hãn như thế cũng chỉ tồn tại trong mấy thế lực kia!
" Dung Nguyệt sư tỷ."
Đệ tử Mị tông đều thất kinh vội vàng đi tới bên người Dung Nguyệt, từng ánh mắt phẫn nộ trừng về phía Thiên Bắc Dạ.
" Chúng ta đi!"
Dung Nguyệt chống đỡ đứng lên, trên dung nhan trắng bệch nhiễm một tầng băng sương, loại thời điểm này nàng không rảnh lo chuyện khác, chỉ có rời đi nơi này thì về sau mới có cơ hội báo thù.
Oanh!
Vào lúc Dung Nguyệt đứng lên, một đạo lực lượng cường hãn lại lần nữa áp bách mà đến làm thân thể nàng mềm nhũn, thêm lần nữa tê liệt ngã xuống đất, xương cốt cả người giống như bị đập vụn không thở nổi.