Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Lại tới gây phiền toái 4


trước sau

Trong lúc nhất thời, Cố Nhược Vân không biết nên nói cái gì.

Một đời này, huynh muội bọn họ thiếu hắn quá nhiều.

Tá Thượng Thần không hề nói thêm cái gì, thả người nhảy lên liền đem Linh Hoàng quả nắm trong lòng bàn tay. Nhưng làm Cố Nhược Vân kỳ quái chính là Linh Hoàng quả là đồ vật trân quý như vậy, thế nhưng không có linh thú trông coi, cũng quá mức không tầm thường!

Không đợi Cố Nhược Vân nghĩ nhiều, Tá Thượng Thần đã đem Linh Hoàng quả nuốt vào.

Oanh!

Một cổ lực lượng cường đại đột nhiên đấu đá lung tung bên trong cơ thể Tá Thượng Thần, làm dung nhan yêu nghiệt của hắn che kín mồ hôi lạnh.

" Cố cô nương."

Đám người Lục Vân vừa tới liền thấy một màn như vậy, không khỏi có chút nóng lòng hỏi: " Tá công tử hắn thế nào? Có việc gì hay không?"

Giờ này khắc này, lo lắng của những người này đều phát ra từ nội tâm, mà không phải là cái loại sầu lo vì tỷ thí.

Cố Nhược Vân trầm mặc nửa ngày: " Tuy nói hiện tại còn chưa vào chỗ sâu nhất trong rừng rậm Ác Linh, nhung tóm lại xung quanh có một ít linh thú thực lực cường đại! Cho nên, ta muốn các ngươi trông coi giúp ta, đừng để cho bất luận kẻ nào đến gần ta cùng Tá Thượng Thần!"

Tá Thượng Thần vì huynh trưởng liều mạng như vậy, nàng sao có thể ngồi xem mặc kệ?

Cho dù Linh Hoàng quả có thể giúp đột phá cường giả Chí Tôn, cũng tương tự là một cái bùa đòi mạng! nếu như nàng cái gì cũng không làm, kết cục của Tá Thượng Thần cũng đã được sắp đặt không chịu nổi lực lượng của Linh Hoàng quả nổ tan xác mà chết.

Đổng Phương sửng sốt một chút, chợt gật gật đầu: " Cố cô nương, ngươi yên tâm, Đổng Phương ta cho dù trả giá hết thảy, cũng sẽ không để bất luận linh thú nào tới quấy rầy các ngươi."

Cố Nhược Vân gật gật đầu: " Cho dù là người hay là linh thú, đêỳ không thể đến gần ta hay Tá Thượng Thần, bằng không mạng sống của Tá Thượng Thần sẽ có nguy hiểm!"

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân đi tới bên cạnh Tá Thượng Thần, khoanh chân ngồi xuống, mặt mày tràn đầy thần sắc kiên định.

" Manh Manh, hiện tại ta yêu cầu ngươi trợ giúp!"

Manh Manh cái hiểu cái không gật gật đầu, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía Cố Nhược Vân, có lẽ nó đang nghi hoặc muốn nó trợ giúp cái gì.

" Lực lượng Linh Hoàng quả quá mức cường đại, có thể làm cho hắn nổ tan xác mà chết, cho nên ta liền giúp hắn bài trừ một phần lực lượng! đến lúc đo nhờ ngươi hỗ trợ giúp ta!"

Linh Hoàng quả, ẩn chức lực lượng chỉ có cường giả Cửu Chuyển mới có thể chịu đựng được! nhưng cố tình Linh Hoàng quả đối với cường giả Cửu Chuyển không có tác dụng! Mà người dùng Linh Hoàng quả chưa đạt tới Cửu Chuyển, cơ bản bởi vì không thể thừa nhận cổ lực lượng này mà nổ tan xác, chỉ có một ít người may mắn, mới
có thể đột phá thông qua Linh Hoàng quả!

Linh Hoàng quả chính là rối rắm ở chỗ đó!

Rất nhiều người nghĩ nếu lực lượng Linh Hoàng quả này quá mức cường đại, vậy đem Linh Hoàng quả chia làm hai, dùng một nửa là đủ rồi! Như thế lực lượng liền có thể giảm đi phân nửa! Nhưng mà, Linh Hoàng quả này có một đặc tính, nếu Linh Hoàng quả xuất hiện sự tổn hại, trong vòng một giây lực lượng bên trong sẽ tiêu tán sạch sẽ.

Chứ đừng nói là dùng dao nhỏ đem Linh Hoàng quả chia làm hai nửa.

Cho nên nói Linh Hoàng quả đối với võ giả kỳ thật chính là một cái bùa đòi mạng! Rất nhiều cường giả không thể chống cự mê hoặc của đột phá, mà chết dưới sự tham lam của chính mình.

Cố Nhược Vân không nói thêm gì, bắt đầu dung tinh thần lực xuyên thấu qua thân thể của Tá Thượng Thần, bình phục lực lượng bạo động trong cơ thể hắn.

Không cần một lát, sắc mặt của nàng liền tái nhợt, mồ hôi trên trán cuồn cuộn rơi xuống, nhưng một chút cũng không dám dừng tay.

Nếu có Tử Tà ở đây, lấy sự liên hợp của nàng cùng Tử Tà, cũng sẽ không phải cố hết sức giống như hiện giờ. Nhưng mà Tử Tà đang ngủ say, những linh thú khác thực lực không đủ, cũng chỉ có thể mượn lực lượng của Manh Manh mới đủ trợ giúp Tá Thượng Thần.

Lúc trước còn nghịch ngợm quay tới quay lui, hiện giờ Manh Manh lại im lặng nằm trên đầu Cố Nhược Vân, nó cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, bởi vậy căn bản không dám tùy hứng, hơn nữa không chút do dự đem lực lượng của mình chuyển cho Cố Nhược Vân.

" Đổng Phương, bọn họ sẽ không có việc gì chứ?"

Trong lòng Lục Vân tràn đầy nôn nóng, nàng chưa từng thấy qua Manh Manh háo sắc nghịch ngợm lại có bộ dáng an tĩnh như thế, có thể thấy được việc này có chỗ nguy hiểm.

" Suỵt."

Đổng Phương đem ngón tay lên môi, làm động tác im lặng, đồng dạng mày hắn cũng gắt gao nhăn lại, lòng tràn đầy sầu lo: " Yên tâm đi, Cố cô nương khẳng định có chừng mực, chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được giao đến nói đến chốn! Hiện tại trước đừng nói chuyện, miễn cho quấy rầy đến nàng."

Nếu cẩn thận mà nhìn, có thể phát hiện mồ hôi trên trán Đổng Phương, hắn gắt gao năm chặt tay, ánh mắt không chớp nhìn về phía Cố Nhược Vân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện