Đáng tiếc, đã không còn kịp nữa rồi.
Sau khi một tiếng hô này vừa dứt, nắm tay Lâm U đã dừng trên ngực Đổng Phương, trong phút chốc thân thể Đổng Phương như diều đứt dây văng ra ngoài, nhanh chóng bị ném tới chỗ hai người Tá Thượng Thần cùng Cố Nhược Vân.
" Không xong!"
Sắc mặt mấy người đều đại biến, nhưng căn bản là không kịp ngăn lại.
Mắt thấy Đổng Phương sắp sửa đụng ngã Cố Nhược Vân, Lâm U ha ha cười to, hắn thật muốn nhìn dưới tình huống như vậy, nữ nhân Cố Nhược Vân có còn im lặng ngồi đó hay không.
Oanh!
Nhưng mà, thời điểm Đổng Phương sắp đụng ngã Cố Nhược Vân, một đạo lực lượng cường đại từ trên người Tá Thượng Thần khuếch tán ra, cùng lúc đó Đổng Phương còn chưa kịp rơi xuống lại lần nữa bị quăng ra xa, thân thể hung hăng đập trên một thân cây, miệng phun máu tươi không ngừng.
Tiếp theo sau đó, đôi mắt hoa đào khẽ nhắm của nam tử tuyệt thế chậm rãi mở ra, một mạt âm lãnh từ đáy mắt hắn xẹt quá.
" Cố cô nương, Tá công tử!"
Khí nhìn thấy Tá Thượng Thần mở mắt, trong lòng Lục Vân vi vẻ vội vàng la lớn, hơn nữa thở ra một hơi nhẹ nhõm từ đáy lòng.
Cũng may, Tá Thượng Thần rốt cuộc đã tỉnh! Chỉ cần có bọn họ ở đây, nhưng người này liền không thể làm gì được nữa!
" Này...đây là...không, không có khả năng! Nam nhân này vừa rồi mới đột phá? hơn nữa hơi thở đột phá này tuyệt đối không ở cảnh giới Siêu Phàm!" Lâm U từ trong khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, sắc mặt của hắn hơi đổi, không dám tin nhìn Tá Thượng Thần.
Chí Tôn?
Có khả năng sao?
Nam nhân này chỉ dựa vào đi cửa sau mới có thể tham gia tỷ thí, sao có thể đạt cảnh giới Chí Tôn?
Lâm U nắm chặt nắm tay, nhưng mà toàn thân hắn lại đang run rẩy không thôi, tựa hồ không thể nào thuyết phục chính mình đi tin điểm này!
" Tiểu Vân nhi, đa tạ."
Tá Thượng Thần thu liễm âm lãnh trong mắt, hướng về nữ tử phía sau lộ ra nụ cười phong hoa tuyệt đại.
" Nếu không nhờ ngươi, sợ là hiện tại ta dữ nhiều lành ít."
Nhìn nam nhân kia, miệng cười giống như hoa đào nở rộ, Cố Nhược Vân chậm rãi thu hồi tay: " Ngươi làm cho huynh muội chúng ta quá nhiều, ta có thể nào thấy chết không cứu? huống hic, huynh muội chúng ta thiếu ngươi một cái nhân tình, sợ là vĩnh viễn cũng không thể trả hết."
" nếu ngươi thật sự cảm tạ bổn hoàng tử, tiền tới đây ôm bổn hoàng tử ôm một chút, thấy thế nào?"
Tá Thượng Thần cười khẽ mở rộng hai cánh tay, từ đầu đến cuối hắn không có liếc nhìn đám người quấy rối Lâm U một cái.
Dường như cũng không có phát hiện sự tồn tại của bọn họ.
Có Nhược Vân liếc mắt Tá Thượng Thần, cũng không có nói thêm cái gì, chợt hướng đi
tới Đổng Phương đang ngã trên mặt đất hộc máu không ngừng, từ trong áo lấy ra một cái bình sứ đổ ra một viên đan dược, đưa tới trước mặt hắn.
" Ăn nhanh đi, thương thế của ngươi lập tức sẽ tốt hơn."
Đổng Phương ngây ngẩn cả người, đôi mắt ngốc lăng nhìn đan dược trong tay Cố Nhược Vân, biểu tình kia chính là hoàn toàn không dám tin.
" Này...đây là thức ăn linh thú? Cố cô nương, ngươi thật sự muốn đem thức ăn linh thú cho ta?"
Tốt quá đi!
Đối với Đổng Phương mà nói hắn đối với đan dược có ấn tượng rất lớn, đan dược này đều là thức ăn của Manh Manh!
Đám người Lý Thanh đều không chớp mắt nhìn đan dược trong tay Cố Nhược Vân, đều nhịn không được nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Đổng Phương, sớm biết rằng bị thương có thể được dùng đan dược, bọn họ cũng muốn bị thương thật nhiều.
" Thức ăn linh thú?"
Lâm U đã từ trong sợ hãi đối với Tá Thượng Thần phục hồi tinh thần lại, sau đó liền nghe được lời Đổng Phương nói, khi nhìn đến biểu tình kích động của đối phương, trong lòng khinh thường càng sâu: " Thân là nhân loại, thế nhưng lại đi ăn thức ăn linh thú, thật đúng là làm cho những nhân loại như chúng ta mất mặt!"
Dường như Đổng Phương không hề nghe thấy âm thanh trào phúng của Lâm U, đôi mắt kích động phóng ánh sáng. Tiếp theo sau đó, hắn sợ Cố Nhược Vân đổi ý liền nhanh tay cầm lấy đan dược nuốt vào.
" Ha ha ha!" sau khi ăn vào đan dược, Đổng Phương kích động nhịn không được cười thật lớn, " Không nghĩ tới sinh thời Đổng Phương ta còn có thể ăn thức ăn cực phẩm của linh thú! Cố cô nương, nếu mỗi ngày ngươi đều cho ta ăn thức ăn linh thú, liền muốn ta làm linh thú của ngươi, ta cũng không oán không hối hận."
Tôn nghiêm?
Đan dược ở trước mắt, còn muốn tôn nghiêm cái gì?
Tiểu gia hỏa đang nằm trên đầu Cố Nhược Vân trợn tròn mắt, đối với Đổng Phương rất là khịt mũi coi thường.
Hắn cho rằng loại thức ăn linh thú này thì linh thú nào cũng có thể dùng sao? Cho dù hắn là một linh thú, cũng không có tư cách cùng nó hưởng thụ cùng cấp bậc đãi ngộ!