"Cố Thanh, không phải ngươi muốn ta thả Cố gia lão nhân sao?" Cố Nhược
Vân nở nụ cười, tươi cười kia mang theo âm hiểm: "Hiện tại ta có thể như ngươi mong muốn, thả lão về, nhưng mà ngươi đừng hối hận………. Vệ Y Y,
ngươi đi thông báo với Dư lão, thả Cố gia lão nhân về!"
Đối với
mệnh lệnh của Cố Nhược Vân, Vệ Y Y cũng không chần chờ, bởi vì nàng
biết, sau khi Cố gia lão nhân trở về còn có trò hay để xem.......
Mà bọn họ, chỉ cần ngồi xem diễn là được.
...........
Cố gia, một mảnh ồn ào.
Lão nhân một thân chật vật còn chưa kịp rửa mặt chải đầu, đã bị âm thanh tức giận bên ngoài đánh gãy.
"Người Cố gia, không phải là các ngươi muốn làm rùa đen rút đầu trốn ở bên
trong chứ? Mau đưa Cố Thanh ra đây, hắn thế mà lại là hung thủ giết hại
Cố Thiên! Cố Thiên đã từng trợ giúp qua lão tử, lão tử là tới đòi lại
một cái công đạo vì hắn!"
"Anh hùng hào kiệt như Cố Thiên ngã
xuống là tổn thất của Thanh Long Quốc chúng ta, cũng là tổn thất của đại lục! Mà tạo thành loại tổn thất này chính là cẩu tạp chủng Cố Thanh
kia! Hắn chính là tội nhân của Thanh Long Quốc! Nếu là có Cố Thiên ở, ai còn dám xâm chiếm Thanh Long Quốc? Làm sao có khói lửa chiến tranh?"
Từ sau khi Cố Thanh mang theo Cố lão gia tử chật vật chạy trốn, chuyện xảy ra trong trang viên đã lấy tốc độ nhanh nhất truyền bá ra ngoài, sau đó một số người có quan hệ tốt với Cố Thiên thì ở dưới sự sai sử của Bách
Thảo Đường, trực tiếp tới cửa.
Phải biết rằng, những người này vẫn là tương đối tin tưởng Cố Nhược Vân.
Lấy thực lực của nàng muốn đối phó Cố gia chỉ là chút chuyện nhỏ, hơn nữa,
dựa theo tác phong trước kia của nàng, căn bản chính là người không phân rõ phải trái! Chỉ cần nàng muốn giết người, quản ngươi là ai, lập tức
liền giết, cho nên nhìn tính cách và cách làm việc của nàng, không có
khả năng oan uổng Cố gia.
Huống chi, một Cố gia, còn không đáng giá nàng hao tốn khổ tâm.
Cố lão gia tử bất giác sửng sốt một chút, sau khi lão rời đi Bách Thảo
Đường thì vội vàng trở lại, cho nên không biết nghị luận bên trong hoàng thành, hiện giờ nghe được lời nói bên ngoài, buồn bực quăng tát một
cái về phía Cố Thanh, tức giận quát: "Cố Thanh, là ngươi hại chết Thiên
nhi?"
Đương nhiên, Cố lão gia tử không phải loại người trọng tình nhân, nếu không cũng không có khả năng dùng những thi cốt của người
khác giả mạo Cố Thiên.
Chỉ là vì, nếu Cố Thiên không có chết, lão vẫn là kia Cố gia lão gia tử được mọi người tâng bốc, đường đường Cố
gia làm sao có thể lưu lạc đến loại tình trạng này?
"Phụ thân, ta oan uổng," Cố Thanh sắc mặt trắng nhợt, oan uổng nói: "Đại ca chết
không có quan hệ gì với ta, là Cố Nhược Vân, là nàng châm ngòi ly gián,
phụ thân, người cũng không phải không biết nàng là loại người nào, có
chuyện gì là nàng làm không được?"
Những người khác tin tưởng Cố
Nhược Vân, một là vì tính cách ân oán rõ ràng của nàng, thứ hai chính là vì nàng là nữ nhi của Cố Thiên, nhưng mà, Cố lão gia tử lại biết nha
đầu kia âm hiểm giả dối, từ lần hãm hại Cố gia (*) lúc trước là có thể
thấy được, cho nên, nói không chừng thật là muốn hãm hại Thanh nhi.
(*) Ai nhớ vụ này không? Vụ đan dược đó ~
"Phụ thân, nhị gia, nhanh đi cứu Phán Phán, Phán Phán bị bọn họ bắt đi."
Đúng lúc này, một nữ tử trung niên dáng người mập mạp khóc sướt mướt chạy
vào, một tay túm ống tay áo của Cố Thanh, nói: "Đều là ngươi, đều là tên hỗn đản ngươi! Nếu không phải vì ngươi, chuyện chúng ta hãm hại Cố
Thiên sẽ không bị truyền ra, bởi vì hắn và Cố Thiên đã từng có chút quan hệ nên đã bắt đi Phán Phán, nếu nữ nhi của ta xảy ra chuyện gì, ta
không tha cho ngươi."
Cố Thanh vốn đang nhẹ nhàng thở ra, sau khi nghe thấy lời này của Nhị phu nhân, sắc mặt ‘xoát’ một cái liền thay
đổi, hắn run rẩy môi, hận không thể một cái tát chụp chết nàng.