"Ngu xuẩn, ngươi đồ ngu xuẩn này!"
Hắn thật vất vả mới làm cho phụ thân không còn nghi ngờ, phụ nhân ngu
xuẩn này lại không đánh đã khai, xong rồi, lúc này đây hắn là hoàn toàn
xong rồi.
Kỳ thực, việc này cũng không thể trách Nhị phu nhân, nàng cũng không có
đi theo Cố Thanh đi tìm Cố Nhược Vân, hiện tại nghe được lời nói đó của
những người bên ngoài, nhất định cho rằng chuyện này đã có đủ chứng cứ,
thế này mới nói ra, ai có thể nghĩ đến Cố Thanh vẫn luôn mặt dày mày dạn không có thừa nhận đâu?
"Phụ thân, phụ thân, ngươi không nên nghe phụ nhân ngu xuẩn này nói hưu nói vượn, ta…….."
Đùng!
Cố lão gia tử một cái tát dánh qua, trực tiếp đánh đến Cố Thanh, nhưng
này còn chưa hết giận, lão nâng chân lên hung hăng đá mấy cái ở trên
người của hắn, biểu cảm hung ác kia thật giống như trên đất cũng không
phải là nhi tử của mình.
"Là ngươi hại chết Thiên nhi, cũng là ngươi hại thảm Cố gia ta, nếu
không phải vì ngươi, ta vẫn là đối tượng được mọi người nịnh bợ vây đỡ!
Nếu không là ngươi, một cái Bách Thảo Đường nho nhỏ tính cái gì! Ta muốn giết ngươi, giết nghiệt súc ngươi!"
Nghĩ đến bản thân đã từng ở địa vị cao cao tại thượng, nghĩ đến bọn quan viên nhìn thấy lão liền vẻ mặt tươi cười, Cố lão gia tử tâm đều đang
run rẩy, lão dùng bao nhiêu năm mới đi ra từ trong chuyện này? Nhưng hôm nay lại nói cho lão biết, làm hại bản thân từ chỗ cao ngã xuống, vậy mà lại là nhi tử lão vẫn luôn tin tưởng cho tới nay.
Đây thật sự là chuyện quá khó chấp nhận được.
"Cha, cha người mau cứu Phán Phán đi, nàng sẽ bị những người đó giết chết."
Thân thể mập mạp của nhị phu nhân đi đến trước mặt lão gia tử, ôm chặt
lấy hai chân của lão, khuôn mặt mang theo nước mắt nước mũi: "Cha ta cầu người nể tình Phán Phán là tôn nữ của người, nhanh đi cứu nàng đi, nàng vẫn là một đứa trẻ."
"Cút!"
Cố lão gia tử bay lên một cước đạp bay Nhị phu nhân ra ngoài, gân xanh
trên thái dương của lão nổi lên, nắm tay nắm ‘khanh khách’ vang dội:
"Đừng cho là ta không biết chuyện này cũng có quan hệ với ngươi, hai
người các ngươi thật ngoan (ác độc), ngay cả thân huynh đệ của các ngươi đều ám toán!
Hiện tại tốt lắm, Cố Thiên không có, Cố Nhược Vân cũng
không nhận thức Cố gia, nếu Cố Sanh Tiêu biết tất cả những chuyện này,
cũng sẽ không thể tha thứ Cố gia, ba thiên tài Cố gia ta đều rời đi, ha
ha ha! Chỉ để lại nhóm người phế vật các ngươi!"
Hối hận………....
Hiện tại Cố lão gia tử thật sự hối hận.
Nếu năm đó lão không từ bỏ Cố Nhược Vân, cho dù Cố Thiên chết ở trong
tay Cố Thanh, vậy cũng không có quan hệ gì với lão! Lão vẫn như cũ là
tồn tại cao nhất Cố gia, mà Bách Thảo Đường và Thanh Long Bạch Hổ, cũng
là thuộc về Cố gia bọn họ.... .......
Ai có thể có thể nghĩ đến, ba năm ngắn ngủn, Cố Nhược Vân sẽ từ phế vật biến thành vương giả quân lâm thiên hạ?
Nghĩ đến đây, lão nhân lưu lại một giọt lệ hối hận………...
"Còn có Lâm nhi, không sai, còn có Lâm nhi!"
Nhị phu nhân giống như nghĩ tới cái gì, ánh mắt mạnh mẽ sáng ngời: "Lâm
nhi là thiếu chủ của Thanh Phong phái, nếu có Thanh Phong phái ra mặt,
chuyện này sẽ không như vậy."
Thanh Phong phái.... .......
Cố Thanh và Cố lão gia tử cũng nghĩ đến thế lực này, bất giác nhìn nhau
liếc mắt một cái, lão gia tử vốn đang nóng giận không tự chủ được yên
tĩnh xuống.
"Thanh Phong phái là hi vọng cuối cùng của chúng ta, Lâm nhi đâu, hiện tại hắn ở chỗ nào?"
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được ngoài phòng truyền đến một tiếng thông báo: "Lão phu là trưởng lão Thanh Phong phái, đặc biệt phụng mệnh của
Môn chủ tới đón thiếu chủ, không biết thiếu chủ ở đâu?"
"Người Thanh Phong phái?"
Cố Thanh trong lòng vui vẻ: "Thật tốt quá, người Thanh Phong phái đến, chúng ta được cứu rồi!"
Hiện giờ Cố lão gia tử bị lấy đi binh quyền, Thanh Phong phái đã là hi vọng duy nhất của bọn họ.... ...... ...