"Mẹ nó, Lâm Nhạc, lão tử cảnh cáo ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay của lão
tử, nếu không lão tử sẽ làm ngươi quỳ xuống kêu gia gia, còn có nhóm chó săn các ngươi đây, quả thực không có nhân tính, sớm muộn gì sẽ cùng một cái kết cục với kẻ giả danh Quốc Sư lừa bịp này!"
Dọc theo đường đi, Bàng Nhiên kia há mồm chửi bới, hùng hùng hổ hổ không ngừng, những
người bên cạnh đó tức đến mức đều hận không thể dùng tất thối ngăn chặn
miệng của hắn, chỉ là Lâm Nhạc không nói gì, bọn họ cũng không có động
tác gì. Nhưng mà, cho dù những đại nội thị vệ ẩn nhẫn, nhưng nghe loại
lời nói khó nghe như thế khuôn mặt cũng là một mảnh xanh mét.
"Hừ!"
Lâm Nhạc hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng đảo qua khuôn mặt của Bàng
Nhiên: "Hiện tại ngươi muốn nói cái gì thì nói cái gì đi, rất nhanh
ngươi sẽ không có cơ hội nữa! Lập tức phải vào thiên lao, một khi các
ngươi bị phán tội, chính là ngày chết!"
"Ai nói với ngươi ta muốn đi thiên lao? Lão tử là muốn nhìn phụ hoàng một chút, còn có mẫu hậu ta nàng ở nơi nào?"
Bàng Nhiên liếc mắt xem thường, loại địa phương thiên lao đó hắn sẽ không
đi, hiện giờ hắn quan tâm chỉ có bệnh tình của phụ hoàng.
"Ha ha!"
Giống như nghe được lời nói rất buồn cười, Lâm Nhạc cười ‘ha ha’ hai tiếng,
bên môi hàm chứa ý cười châm chọc: "Ngươi còn muốn gặp bệ hạ? Nằm mơ đi
thôi! Ta tuyệt đối sẽ không lại cho ngươi tới gần bệ hạ, thiên lao mới
là địa phương ngươi nên đi nhất, còn mẫu hậu của ngươi...... Nàng đã bị
đưa vào lãnh cung, nhưng mà nếu ngươi cầu ta, nói không chừng ta sẽ lưu
một cái tánh mạng cho nàng."
"Mẹ nó!" Bàng Nhiên hoàn toàn tức giận rồi, hắn nâng lên nắm tay lập tức vọt đi chỗ Lâm Nhạc.
Người này hại phụ hoàng của hắn, còn muốn ức hiếp mẫu hậu, tội không thể tha thứ!
Nhưng mà, nắm tay kia còn không tới gần Lâm Nhạc, đã bị một bàn tay của y
ngăn chặn, bên môi ý cười càng âm trầm, rồi sau đó một quyền đánh về
phía bụng của Bàng Nhiên.
Giờ khắc này, từ khi rời đi phủ Lục hoàng tử Cố Nhược Vân vẫn luôn không nói gì rốt cục có động tác.
Nàng chính là tiến lên một bước, một chưởng đẩy ra Bàng Nhiên, sau đó đứng ở phía trên vị trí hắn vừa đứng kia, vì thế, nắm
tay giống như mãnh hổ
của Lâm Nhạc hung hăng dừng ở trên người Cố Nhược Vân.
Trong lòng một số người bất giác sinh ra không đành lòng, dù sao theo bọn họ,
thiếu nữ này thân hình đơn bạc, thậm chí có chút gầy, xương cốt thoạt
nhìn chính là yếu đuối như vậy, làm sao có thể chịu được nắm tay như
vậy? Phỏng chừng nàng rất nhanh sẽ miệng phun máu tươi, ngã xuống đất bỏ mình.
Nhưng ai bảo thiếu nữ này chẳng những giả mạo đương gia
Bách Thảo Đường, còn muốn liên hợp Lục hoàng tử mưu hại bệ hạ? Cho nên,
tất cả những thứ này đều là nàng tự làm tự chịu!
Rất nhanh mọi người đã kinh ngạc rớt con mắt.
Theo bọn họ, thiếu nữ vốn nên phun máu bay đi lại giống như một cây tùng
đứng ngạo nghễ tại chỗ, dưới gió nhẹ, tóc đen bay lên, khí thế lăng
nhiên làm cho thân thể gầy yếu của nàng kia xuất hiện một chút bén nhọn.
Mà phía trên cánh tay tráng kiện của Lâm Nhạc đã có một đường máu lan tràn mà ra, không cần một lát, máu tươi đã bao trùm cả cánh tay, giống như
bị chấn động nứt ra rồi! Thị vệ vốn đang đề đao tưởng thượng (kiểu như
đang tưởng tượng á) sau khi thấy một màn như vậy đều là không tự chủ
được lui về phía sau hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đến cùng cần bao nhiêu lực lượng, mới có thể làm được loại tình trạng này?
Nữ nhân này, rõ ràng chính là biến thái!
"A a a!"
Lâm Nhạc hai mắt đỏ au, nâng lên cánh tay bị thương kia lại nhằm phía Cố
Nhược Vân, tàn nhẫn trong mắt phát ra, mang theo khí thế âm độc tàn
nhẫn!
Chết!
Nữ nhân này nàng phải chết! Nếu không, thật sự khó tiêu mối hận trong lòng y!