Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Người Hạ Gia Tới (Hai)


trước sau

Lúc này đây, Cố Nhược Vân không nhúc nhích chút nào, dáng người ngạo nghễ kia của nàng đứng thẳng ở dưới gió mát, trên dung nhan thanh lệ xuất trần bao phủ ánh sáng nhàn nhạt, một đôi mắt trong veo như nước, bình tĩnh không gợi sóng ngóng nhìn nam nhân kêu gào nhằm phía nàng.

Ngao ô!

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, một con Tuyết Lang khổng lồ từ phía sau Cố Nhược Vân chạy ra, há mồm chính là một ngụm, hung hăng cắn chân của nam nhân, răng nanh sắc bén đâm vào trong đùi của Lâm Nhạc, máu tươi theo răng của Tuyết Lang chảy xuống.

Đau đớn kịch liệt làm thân mình của Lâm Nhạc chấn động, nhưng càng nhiều hơn chính là khiếp sợ.

Linh Thú!

Trong tay nữ nhân này thế mà lại có Linh Thú!

Nhưng mà con Linh Thú này xuất hiện, cũng trùng hợp chứng minh thân phận của nàng không phải là người đứng đầu Bách Thảo Đường! Có rất nhiều lời đồn về người đứng đầu Bách Thảo Đường, nhưng đều là nàng khống chế Thanh Long Bạch Hổ uy phong như thế nào, lại trước giờ đều không có nghe nói qua trong tay vị kia có một con Tuyết Lang.... .......

Bàng Nhiên chớp chớp mắt, quả thực muốn đứng lên hô to.

Rất khốc!

Kia nhưng là Linh Thú nha, còn là một con Tuyết Lang uy phong lẫm lẫm, hắn chưa từng thấy qua Linh Thú lợi hại như vậy.

Chỉ là, sau khi nghe thấy Cố Nhược Vân gọi tên con Linh Thú kia, biểu cảm trên mặt Bàng Nhiên lập tức rạn nứt.

Bao Bao?

Đây…... Đây là cái tên gì? Một con Tuyết Lang uy phong lẫm lẫm như vậy, lại có thể đặt một cái tên manh (đáng yêu) như vậy?

Kỳ thực ngay từ đầu khi Cố Nhược Vân đặt tên này cho Tuyết Lang, nó là kháng nghị, đáng tiếc kháng nghị không có hiệu quả, cuối cùng vẫn là bị định tên Bao Bao này.

"Nha đầu thối, mau làm cho sói của ngươi buông ra ta? Nếu không, đừng trách ta không khách khí!"

Lâm Nhạc đau đến mức sắc mặt tái nhợt, tức giận rống lớn nói, thân mình của y không ngừng run rẩy, theo máu chảy ra cũng càng lúc càng suy yếu.

Cho nên, một câu nói này, không sai biệt lắm dùng hết toàn bộ lực lượng của hắn.

Cố Nhược Vân kéo kép môi, lỗ tai khẽ động, nàng nở nụ cười, nhàn nhạt nói: "Đến đây."

Đến đây? Cái gì đến đây?

Bàng Nhiên ngây ngốc nhìn khuôn mặt mang theo tươi cười của Cố Nhược Vân, không rõ chân tướng chớp mắt, ngay tại lúc hắn muốn hỏi rõ xem xảy
ra chuyện gì, một hồi tiếng bước chân từ phía trước truyền đến, rồi sau đó hắn nhìn thấy Ngũ hoàng huynh hoàn khố kia của mình dẫn theo một nam nhân trung niên mặc áo giáp đi tới.

Nam nhân trung niên kia phất phất tay, mệnh lệnh binh lính phía sau ngừng lại, sau đó mới bước qua.

"Đại Tướng Quân?"

Như thế nào Đại Tướng Quân lại đến đây?

Bàng Nhiên không rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Đại Tướng Quân sẽ dẫn theo nhiều người tiền tới nơi này như vậy?

Lâm Nhạc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tưởng tượng hành động của Cố Nhược Vân đối với bản thân, hắn vội vàng nói: "Đại Tướng Quân, mau, bắt nữ nhân này lại cho ta!"

Nhưng mà, Đại Tướng Quân nhìn cũng không nhìn y một cái, đi thẳng về phía Bàng Nhiên.

Ở dưới ánh mắt của mọi người, hắn quỳ một gối xuống đất, cung kính nói: "Lục hoàng tử điện hạ, thần đến chậm, kính xin Lục hoàng tử thứ tội!"

Nhìn một màn trước mắt, Bàng Nhiên còn chưa có phục hồi tinh thần lại, bên cạnh đã truyền đến tiếng rống giận của Lâm Nhạc: "Đại Tướng Quân, ngươi muốn thông đồng làm bậy với phản đồ này? Bệ hạ đã bị hắn ám hại, chẳng những ngươi không bắt hung thủ giết hại bệ hạ, còn muốn trợ giúp hắn, ngươi không sợ sẽ khiến cho nhiều người tức giận?"

Đại Tướng Quân liếc mắt nhìn Lâm Nhạc một cái, lạnh giọng nói: "Quốc Sư đại nhân, đến cùng là ai hại bệ hạ, chỉ sợ không ai rõ ràng hơn Quốc Sư đại nhân ngươi! Hơn nữa, Ngũ hoàng tử thấy toàn bộ quá trình chuyện này, bởi vậy mới tìm bản Tướng Quân đến! Hiện giờ ngươi có lời gì để nói?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện