"Tiểu Dạ, ta không có làm được, ta không thể kéo bọn họ xuống địa ngục!
Bởi vì Thượng Cổ Thần Tháp ngăn ta nổ tan xác! Sau đó, ta trùng sinh, từ thời khắc trùng sinh đó, ta đã thề, rồi sẽ có một ngày ta sẽ giết tới
Đông Nhạc đại lục, tìm bọn họ báo thù rửa hận!"
"Tiểu Vân."
Cằm Thiên Bắc Dạ khẽ cọ đầu của Cố Nhược Vân, giọng điệu ấm áp mà chắc chắn, giống như có hứa hẹn cách xa nhau mấy kiếp mấy đời.
"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ luôn luôn cùng ngươi, cho dù địa ngục hay thiên
đường, ta đều cùng ngươi, những ngày ngươi lẩn trốn trước kia thật sự cô đơn, sau này, ta sẽ không để cho ngươi cô đơn, chỉ cần là kẻ ngươi hận, ta đây sẽ giúp ngươi giết, nếu ngươi hận toàn bộ người trong thiên hạ,
ta sẽ tàn sát toàn bộ thiên hạ cho ngươi."
Chỉ cần nàng hận cả thiên hạ, vậy hắn sẽ tàn sát toàn bộ thiên hạ? Thế cho nên thành Ma cũng không sao?
Ở nháy mắt nghe nói như thế, trong lòng Cố Nhược Vân sinh ra một hồi xúc
động, nàng chậm rãi nhắm đôi mắt lại, toàn thân toàn tâm đều dựa vào
trên người nam nhân ở sau người.
"Tiểu Dạ, ngươi biết không? Sau
khi trùng sinh, ta cũng chưa từng thấy phụ mẫu đời này của mình, nhưng
mà đối với bọn họ, ta thật không muốn xa rời, có lẽ là Cố Nhược Vân lúc
trước lưu lại cảm giác cho ta, hơn nữa có lẽ là vì huyết mạch tương
liên, ta vẫn cho rằng, bọn họ chưa chết! Chỉ là mất tích mà thôi. Nhưng
mà làm cho ta thất vọng đau khổ là thái độ của Đông Phương gia tộc."
Cố Nhược Vân mở đôi mắt, bên môi hàm chứa một chút cười lạnh: "Mẫu thân và phụ thân yêu nhau, lại có gì sai? Nhưng năm đó Đông Phương gia tộc cũng không đồng ý với mẫu thân, cho dù điều này chính là hi vọng của mẫu
thân, nàng không muốn vì bản thân mà liên lụy Đông Phương thế gia, mẫu
thân chết, ta không trách bọn họ, có kẻ địch quá mức cường đại, không
phải Đông Phương thế gia có thể chống cự, lão nhân vì bảo vệ gia tộc,
thực hiện như vậy tuy rằng ta không cách nào cảm động, nhưng cũng có thể hiểu, chỉ là ngươi cũng biết thái độ Cố gia đối xử với mẫu thân ta thế
nào, thậm chí là kiếp trước của thân thể này lại thế nào! Nếu không phải vì Đông Phương thế gia không để ý, như thế nào lão lại khinh thường mẫu thân của ta?"
"Nếu…... Không phải vì Đông Phương thế gia không ai ra mặt, Cố Nhược Vân trước
kia cũng không có khả năng sẽ chết."
Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, nói.
Cố Nhược Vân trước kia đã chết, nàng hiện tại, là Hạ Nhược Vân!
Nếu, năm đó Đông Phương thế gia có thể ra mặt nói một câu vì kiếp trước của
thân thể này, nàng sẽ không ôm nỗi hận mà chết!!! Đương nhiên, nếu không phải ‘kiếp trước’ đã chết, cũng không tới lượt nàng chuyển thế trùng
sinh.......
Cho nên, nàng đối với Đông Phương thế gia, kì thực là vừa oán vừa cảm kích.
"Tiểu Vân."
Thiên Bắc Dạ gắt gao ôm lấy thân thể lạnh như băng của thiếu nữ, rũ mắt thấp giọng nói: "Ngươi còn có ta………..."
Cho dù mọi người toàn thế giới cách nàng mà đi, hắn cũng vĩnh viễn không rời đi!
"Tiểu Dạ…...."
Cố Nhược Vân nhẹ mím môi, trong lòng chảy qua một hồi ấm áp, nàng biết,
cho dù có một ngày nàng đối đầu với toàn thế giới, hắn cũng sẽ đứng ở
bên cạnh nàng, không rời không bỏ..........
Chẳng sợ có một ngày, nàng sẽ trở thành đại ma đầu người người tru diệt, hắn cũng sẽ cho rằng tất cả chuyện nàng làm đều là đúng.
Kỳ thực, Cố Nhược Vân thật
sự rất may mắn, may mắn năm đó gặp hắn, hơn nữa thu lưu hắn, nếu không
hiện tại ở bên người mình, không có sự tồn tại của hắn.......... (L: ừ
thì chắc cả hai người cũng có chút rung động rồi đó ~ mà chưa đến lúc
thổ lộ tình cảm, chưa rõ ràng lắm nên lee vẫn chưa đổi xưng hô nha ~)
Bỗng nhiên, sắc mặt Thiên Bắc Dạ đột ngột trầm xuống, tầm mắt âm lãnh quét
về phía dưới cây liễu trong đêm đen, một khắc kia, giọng điệu của hắn
trầm thấp, sát ý giữa mặt mày bắt đầu khởi động: "Lăn ra đây!"
Bịch!
Sau khi dứt lời, một tiểu gia hỏa màu đỏ lăn ra từ sau cây liễu, run run
rẩy rẩy lăn đến trước mặt Thiên Bắc Dạ, con ngươi một đỏ một lục mang
theo rối rắm và khiếp đảm, khiếp nhược nhìn huyết y nam nhân tóc bạc
trước mắt.