Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Đông Phương Thế Gia, Ngoại Công? (Bảy)


trước sau

"Ngươi còn tới làm gì?"

Cố Nhược Vân nhàn nhạt quét mắt nhìn thú nhỏ, giọng nói lạnh lùng: "Ta đã giải trừ khế ước với ngươi, ngươi có thể rời đi, từ đây về sau ngươi đã khôi phục tự do, điều này cũng là ngươi luôn hi vọng."

Viêm không nói gì, nói thật, hiện tại hắn rất hối hận, hối hận lúc trước không có trợ giúp Cố Nhược Vân, nhưng sao hắn có thể biết Cố Nhược Vân lại có quan hệ với quân vương? Nếu sớm biết như vậy, cho dù hắn phải liều hết sức lực và tính mạng cũng sẽ giúp nàng. (L: trên đời này không có thuốc hối hận đâu cưng ~)

"Chủ nhân, ta biết sai rồi, hi vọng người có thể lại cho ta một cơ hội, ta cam đoan sẽ sửa lại, mà lấy thực lực của ta ngày sau cũng có thể giúp người rất nhiều việc."

Giờ này khắc này, thú nhỏ không còn có kiêu ngạo khí phách lúc ban đầu, đôi mắt một đỏ một lục tội nghiệp nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân lạnh lùng cười: "Không sai, bên người của ta quả thật cần cường giả, nhưng mà, ta lại không cần một người không nghe theo mệnh lệnh! Nếu ở thời điểm nguy cơ không giúp được ta, vậy cho dù ngươi là Thần, lại có tác dụng gì với ta? Ta không muốn phát giận với ngươi, ngươi đi đi, về sau ta không muốn lại nhìn thấy ngươi."

Thấy Cố Nhược Vân thờ ơ, Viêm quay đầu nhìn về phía Thiên Bắc Dạ ở một bên, nó dùng lễ nghi thú tộc hành một cái lễ, nói: "Quân vương tôn kính, kính xin ngài tha thứ khuyết điểm lúc này đây của thuộc hạ, thuộc hạ thật sự biết sai lầm rồi, về sau thuộc hạ nguyện ý dùng tính mạng để bảo vệ an toàn của nàng, tuyệt không hai lòng."

Thiên Bắc Dạ không nói gì, chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân, hình như đang chờ đợi quyết định của nàng.

"Không cần," Cố Nhược Vân nhìn Viêm, mặt không biểu cảm nói: "Hắn đã từng không nghe lời, thấy chết không cứu, ta cũng không trách hắn, chỉ là về sau, ta cũng sẽ không thể lại dùng hắn, nếu không mà nói, lần sau nếu lại chiến đấu với những người khác, hành vi của hắn chỉ biết đẩy chúng ta cảnh giới vào càng thêm khó có thể giải quyết, ngươi đi đi, từ đây về sau, ta không đồng ý lại nhìn thấy ngươi."Vừa nghe lời này, trong mắt thú nhỏ tràn đầy sốt ruột, năm đó quân vương cứu bọn họ, từ đó thú tộc đã do quân vương thống lĩnh, nếu hắn bị đuổi đi, vậy sau này chính là phản đồ của thú tộc,
thì cũng không cách nào được thú tộc thu nhận.

"Chủ nhân, ta có thể dùng sinh mệnh của ta thề, sau này sẽ không lại có sai lầm tương tự, không sai, ngay từ đầu ta quả thật không đồng ý phục tùng ngươi, đó là bởi vì ngươi mượn dùng lực lượng của con phượng hoàng kia bức bách ta khế ước, ta vẫn luôn tâm cao khí ngạo, không đồng ý bị người hiếp bức! Cho nên ngày đó mới không nghe mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng mà hiện tại, ta nguyện ý cam tâm tình nguyện thần phục chủ nhân, nếu chủ nhân không tin, có thể ký kết khế ước nô bộc với ta, thân là một nô lệ, là không cách nào cãi lại mệnh lệnh của chủ nhân."

Khế ước nô bộc, là khế ước không công bằng nhất, nếu nô bộc không nghe theo lời nói của chủ khế ước, sẽ gặp trừng phạt của lửa địa ngục, không sống không chết, không chết không diệt, cả đời ở trong lửa địa ngục kia thừa nhận vô cùng vô tận thống khổ.

Cho nên, cho tới bây giờ Cố Nhược Vân cũng chưa từng ký kết khế ước nô bộc với bất kỳ Linh Thú nào, đây là nàng tôn trọng bọn họ.

Nhưng hôm nay nghe được lời nói của Viêm, Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, quả thật, nếu có được khế ước nô bộc, Viêm sẽ tuyệt đối không cách nào cãi lại mệnh lệnh của nàng, cho dù nàng muốn hắn chết, hắn cũng phải vâng theo.

"Ngươi xác định muốn ký kết khế ước nô bộc với ta?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt quét mắt nhìn Viêm, giọng điệu ôn hoà nói.

Viêm vội vàng gật gật đầu: "Ta nguyện ý."

"Tốt."

Cố Nhược Vân vẫn luôn nhìn Viêm: "Ta đây sẽ lại cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng! Ký khế ước nô bộc với ngươi! Sau này, nếu ngươi lại có hành vi như thế, vậy ngươi cứ ngốc ở trong lửa địa ngục ngàn năm vạn năm đi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện