Ầm!
Trong nháy mắt kia, đám người chấn động mạnh mẽ, tất cả mọi người ‘ào ào’ châu đầu ghé tai, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Triệu Lâm Thiên Thanh Môn, vậy mà nhận thua !
Hơn nữa, đối tượng hắn nhận thua còn là một tiểu hài tử chưa đủ lông đủ cánh!
Có phải bọn họ nghe lầm hay không? Cho dù Triệu Lâm cố ý muốn nhường nó, vậy cũng không cần nhận thua! Nhưng hắn lại thật sự nhận thua…....
Sắc mặt của Bạch Hướng Thiên rất khó xem, trầm giọng hỏi: "Ngươi xác định?"
"Đúng."
Triệu Lâm cắn răng: "Ta nhận thua!"
Bởi vì hắn biết, nếu tiếp tục chạy đuổi, kết quả cuối cùng cũng là hắn
thoát lực mà chết, như thế còn không bằng thống thống khoái khoái nhận
thua, ít nhất còn không thua rất thảm!
"Thiên Thanh Môn đã nhận thua," Thiên Khải Tôn Giả không lại cho Bạch
Hướng Thiên cơ hội, vội vàng nói: "Vậy người thắng lợi chiến đấu trận
này, chính là Đông Phương thế gia!"
Lúc này đây, đừng nói là những người khác, cho dù là Đông Phương thế gia đều bị chấn động.
Lâm Lang không nhịn được, ôm Bách Xuyên từ trên lôi đài xuống hung hăng
hôn một, khiến cho khuôn mặt của Bách Xuyên nháy mắt che kín xấu hổ, cầu cứu nhìn về phía Vệ Y Y ở một bên.
Từ đầu đến cuối trên mặt Vệ Y Y vẫn mang theo tươi cười, không nói thêm
gì, phỏng chừng ngay từ đầu cũng chỉ có nàng biết, trận tỷ thí này Bách
Xuyên sẽ không thua!
Không sai, Bách Xuyên đánh không lại Triệu Lâm, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, trừ phi đối phương tới cấp bậc Võ Hoàng, người bình thường là
không cách nào bắt lấy hắn, đã bắt không được hắn, vậy hắn có thể làm
người khác mệt chết.
"Hừ!"
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền tới từ bên cạnh, sau khi nghe
thấy âm thanh kia, Lâm Lang nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét.
"Cổ Lăng, ngươi lại muốn làm gì?"
Trông thấy Cổ Lăng dẫn theo một đám người Cổ gia đi tới, sắc mặt của
người Đông Phương thế gia đều không tự chủ được đại biến, vội vàng bảo
vệ Lâm Lang.
Cổ Lăng cười lạnh một tiếng, cao ngạo nói: "Xem ra Đông Phương thế gia
không có người, lqd mới phái một tiểu thí hài lên sân khấu, cho dù là
thắng vậy cũng chỉ là dựa vào vận khí mà thôi, cũng không phải thực lực
bản thân các ngươi, không biết có cái mà đắc ý."
Lời nói của y làm đệ tử Đông Phương thế gia nổi giận, nếu không phải
Đông Phương Trường Kim ngăn cản, phỏng chừng bọn họ đều sẽ xông lên đi
đánh một trận với y.
"Một đám hèn nhát không có tác dụng!" Giọng nói của
Cổ Lăng lạnh hơn,
còn mang theo lãnh ngạo (lạnh lung cao ngạo) không thể chống cự: "Nếu
trong tỷ thí kế tiếp, Đông Phương thế gia gặp phải Cổ gia chúng ta, Cổ
Lăng ta sẽ tự mình ra sân, không biết Đông Phương thế gia các ngươi có
thể có người tới chiến đấu với ta? Ha ha ha!"
Nói xong lời này, y ngửa đầu cười to ba tiếng, sau đó ở dưới ánh mắt tức giận của mọi người dần dần rời đi.
"Các ngươi không cần xúc động," Đông Phương Trường Kim nhìn phương hướng Cổ Lăng rời đi, chậm rãi nói: "Tất cả thù hận đều giải quyết ở trên lôi đài, lén đấu sẽ mang đến phiền toái cho Đông Phương thế gia."
Mọi người vẫn là vô cùng tức giận, Cổ gia kia thật sự là khinh người quá đáng.
Nhưng mà, cũng không biết có phải không phải có người giở trò ngầm chỉ
định sẵn hay không, l^q'đ kế tiếp Thành chủ thật trùng hợp rút trúng
Đông Phương thế gia và Cổ gia đối chiến, mà một số người sớm đã biết hai phương tranh cãi cũng không khỏi bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
"Sư phụ, trận chiến đấu này con muốn đi tham gia."
Lâm Lang ngẩng đầu, ánh mắt rất là kiên định.
Đông Phương Trường Kim nhíu mày nói: "Con xác định? Thực lực của con…...."
"Sư phụ, đây là cây kim cắm trong lòng con, nếu không đánh bại y, con sẽ vĩnh viễn không đột phá được, cho nên con phải đi chiến đấu với y,
người yên tâm, con sẽ không thua, cũng sẽ không làm Đông Phương thế gia
mất mặt!"
Giờ khắc này, nội tâm của Lâm Lang kiên định hơn bất cứ lúc nào.
Nàng khẩn cầu để cho mình tham gia tỷ thí, vì cái gì? Chính là vì chiến thắng Cổ Lăng! Rửa sạch sỉ nhục lúc trước!
Bởi vậy, trận chiến đấu này, nàng chẳng những muốn lên, còn muốn đánh bại Cổ Lăng!