Phía trên lôi đài, hai người mặt đối mặt mà chiến.
Lâm Lang nhìn
Cổ Lăng đứng ở trước mặt mình, gắt gao nắm chặt quyền, giờ khắc này, vũ
nhục đã phải chịu trước kia nháy mắt hiện lên ở bên trong trí nhớ của
nàng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia của nàng lộ ra kiên
nghị.
Nếu trận chiến đấu hôm nay nàng thua, phỏng chừng cả đời này đều không thể lại đứng lên!
Càng là vĩnh viễn không nhổ được cây kim cắm trong lòng kia.
"Lâm Lang," Cổ Lăng cao ngạo nâng cằm, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nữ tử
xinh xắn lanh lợi phía trước: "Ta không muốn thương hại ngươi, như vậy
đi, chính ngươi nhận thua, lqd. ta sẽ tha cho ngươi, như thế nào?"
Lâm Lang ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Cổ Lăng đứng ở trước mặt.
"Cổ Lăng, ta chờ chiến một trận với ngươi đã thật lâu! Lần này thật vất vả
mới có được cơ hội, cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không nhận thua."
"Không biết điều!"
Cổ Lăng lạnh lùng cười, rồi sau đó chậm rãi nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng
vung lên, lập tức nhấc lên một luồng gió hung bạo, ‘ầm ầm’ đi về phía
Lâm Lang.
Lâm Lang né tránh không kịp, bị gió lốc này đánh vào
giữa ngực, thân thể đột nhiên thối lui mấy mét, bước chân dừng lại ở bên cạnh lôi đài.
Nàng lau vết máu xong, thân thể bé bỏng nhanh chóng nhằm về phía Cổ Lăng, ánh mắt quật cường làm cho người ta đau lòng.
Lâm Lang còn chưa tới trước mặt Cổ Lăng, đã nhìn thấy nam tử đột nhiên nâng chân lên, một cước đá về phía ngực của Lâm Lang, ‘phốc’ một tiếng, máu
tươi phun ra, thân thể của nàng bị đạp bay lên trên cao, rồi sau đó Cổ
Lăng nhảy lên, một quyền dừng ở trên thân thể của Lâm Lang, đánh nàng từ trên cao xuống.
Phanh!
Thân mình nặng nề rơi xuống đất,
đập hư một tầng ván gỗ trên lôi đài, có thể thấy được một chiêu này của
Cổ Lăng sử dụng bao nhiêu lực lượng.
"Lâm Lang!!!"
Đệ tử Đông Phương thế gia đều khẩn trương lên, lo lắng la lớn.Ngay cả trong lòng Đông Phương Trường Kim cũng tràn đầy sầu lo, dù sao thực
lực hai phương cách nhau quá xa, bà không biết để cho Lâm Lang lên sân
khấu rốt cuộc là đúng hay sai..................
"Khụ khụ!"
Lâm Lang ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nàng lau miệng đầy vết máu, thân thể lảo đảo đứng lên.
"Ta không
thể thua!"
Tuyệt đối không thể thua!
Này chẳng những là vì làm cho mình vượt qua bóng ma trong lòng, cũng là vì không cô phụ những người tín nhiệm nàng!
"Ngoan cố đến cực điểm!" Cổ Lăng trào phúng nhìn nữ tử ngay cả đứng đều đứng
không vững kia, lqđ vẻ mặt khinh miệt nói: "Lâm Lang, ta là ánh trăng,
ngươi là ngọn đèn, ánh sáng của ngươi vĩnh viễn không cách nào che lấp
được ta, tất cả hôm nay, đều là ngươi tự tìm, cứ ngoan ngoãn thuận theo
ta không tốt à?"
Ầm!
Dứt lời, bàn tay to của y vung lên,
một luồng gió hung bạo lại nhấc lên, thân thể vốn đã lảo đảo của Lâm
Lang thiếu chút lại ngã xuống đất, hoàn hảo nàng kịp thời sử dụng kiếm
chống được, mới có thể làm cho mình còn đứng ở tại chỗ.
Nhưng mà
thật hiển nhiên, Cổ Lăng không tính toán cứ như vậy buông tha Lâm Lang,
công kích của y giống như dông tố dừng ở trên người Lâm Lang, một chút
tiếp một chút, không chút lưu tình.
Đây là một hồi đơn phương
ngược đãi, thế cho nên rất nhiều người đều không đành lòng mà thu hồi
tầm mắt, không lại xem trận chiến đấu này.
Lâm Lang nâng tay che ở đầu, dùng thân thể bé bỏng kia cứng rắn chống lại từng công kích không
nể tình kia, máu tươi trong miệng cuồn cuộn không ngừng phun ra, nhưng
mà, từ đầu tới cuối, nàng đều không có cầu xin tha thứ, cũng không có hé răng.
"Đủ, Lâm Lang, con nhận thua đi, con không phải là đối thủ của y!"
Sắc mặt Đông Phương Trường Kim đại biến, llqqdd vội vàng la lớn.
Nhận thua?
Lâm Lang cười khổ một tiếng, nàng chờ đợi ngày này đã đợi lâu như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha?