"Ấn giám của gia chủ? Này…….. Làm sao có thể?"
Mộ Dung Nhu Nhi che miệng lui về sau mấy bước, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên.
Gia chủ truyền vị cho Mộ Dung Yên? Nói cách khác nàng ta nỗ lực nhiều năm như vậy đều bị hủy trong chớp mắt?
Không!
Nàng không cam lòng!
Nữ nhân Mộ Dung Yên kia không có tư cách ngồi trên vị trí này!
Một chút âm ngoan chợt lóe lên ở đáy mắt của Mộ Dung Nhu Nhi, rất nhanh
nàng ta đã khôi phục bình thường, nhưng mà hai tay đặt ở bên chân kia
lại không tự chủ được nắm chặt, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm ấn
giám Mộ Dung Yên cầm trong tay.
"Thế nào?" Mộ Dung Yên cười lạnh một tiếng: "Nhị trưởng lão, ngươi nhìn thấy ấn giám của gia chủ, vì sao còn không lui ra?"
Nhị trưởng lão hít vào một hơi thật sâu, trong mắt chớp động ánh sáng khác thường.
"Như tiểu thư, ngươi thật muốn làm như thế sao?"
"Đúng lại như thế nào?" Giọng nói của Mộ Dung Yên càng thêm lạnh lùng, khuôn
mặt xinh đẹp cao ngạo nói: "Dù sao ở trong mắt của các ngươi, ta chính
là một nữ nhân kiêu căng tùy hứng, l.q.đ kiêu ngạo ương ngạnh! Một khi
đã như vậy, ta đây không để ý kiêu ngạo thêm một chút! Hiện tại ta lấy
thân phận gia chủ đời sau ra lệnh cho ngươi, lui ra cho ta! Bất luận kẻ
nào đều không được quấy rầy khách nhân ta mời đến, nếu có người làm
trái, tộc quy xử trí!"
Nhị trưởng lão nhẹ nhàng híp đôi mắt,
không biết vì sao, lão cảm giác được hình như hôm nay Nhị tiểu thư thay
đổi thành một người khác.
Tuy rằng vẫn kiêu ngạo và cao ngạo như thế, nhưng mà phần khí chất này, lại không khác gia chủ bao nhiêu.Khi nào thì nàng lại có khí thế cường đại như vậy?
"Nhị tiểu thư đã lên tiếng, làm sao ta dám không tuân lời?" Nhị trưởng lão
phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt lạnh nhạt nói: "Chúng ta đi!"
Nói xong lời này, lão ‘hừ’ một tiếng, xoay người lập tức biến mất ở bên trong sân.
"Yên nhi."
Mộ Dung Nhu Nhi cắn cắn môi, đi tới bên cạnh Mộ Dung Yên, ánh mắt nhu hòa
dừng ở trên thân thể của nàng: "Ta biết muội khẳng định có chút hiểu lầm đối với tỷ tỷ, nhưng mà tỷ tỷ sẽ không trách muội, mặc kệ thế nào, muội vĩnh viễn là muội muội ta thương yêu nhất, cũng là —— người quan
trọng
nhất ở trên đời này của ta."
Nếu không phải sớm đã biết bộ mặt thật của nữ tử này, phỏng chừng Mộ Dung Yên sẽ tiếp tục bị lừa gạt.
Lúc này, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng, tươi cười bên môi mang theo ý tứ trào phúng.
"Mộ Dung Nhu Nhi, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Chuyện
ngươi làm với ta, chỉ sợ không ai rõ ràng hơn chính ngươi! Nhưng mà
ngươi có nghĩ tới hay không, ta trả giá bao nhiêu cho ngươi? Vì địa vị
của ngươi, ta cam nguyện trở thành một bao cỏ! Hơn nữa còn trợ giúp
ngươi đạt được vị trí hiện giờ của ngươi! Nếu không có ta, năm đó ngươi
không thể đứng ra giải trừ nguy cơ vì Mộ Dung thế gia?"
Mộ Dung Yên thất vọng nhìn khuôn mặt dịu dàng trước mắt này.
"Yên nhi, muội đang nói cái gì vậy?"
Đột nhiên, Mộ Dung Nhu Nhi liếc thấy thân hình tuấn lãng đi tới từ phía
trước kia, trong mắt đẹp hiện lên ánh sáng khác thường, nàng ta vội vàng che giấu sắc mặt, dùng biểu cảm kinh ngạc nói: "Ta có địa vị hôm nay,
là ta tự mình nỗ lực mà đạt được, ta làm sinh ý của Mộ Dung thế gia
đi vào nề nếp, nếu không phải ta đã từng ra chủ ý đó, Mộ Dung thế gia sẽ có hôm nay sao? Nhưng vì sao muội lại nói mấy lời này, hơn nữa còn ôm
tất cả công lao vào trên người mình."
Ánh mắt của nàng ta tràn
đầy không dám tin, biểu cảm thương tâm muốn chết kia, thật hiển nhiên là vì bị người mình tín nhiệm làm thương tổn.
"Yên nhi, nếu muội
muốn địa vị hiện giờ của ta, ta có thể vô điều kiện cho muội, nhưng mà
muội đừng thương tổn ta như vậy, chỉ cần muội muốn, cho dù là mạng của
ta ta đều sẽ cho muội, ai bảo muội là người thân nhất của ta."