Mộ Dung Yên ghê tởm nhíu mày, quay đi không liếc mắt nhìn khuôn mặt dối trá kia của Mộ Dung Nhu Nhi một nào nữa.
"Yên nhi."
Một tiếng gọi khẽ truyền đến từ cách đó không xa, kéo ánh mắt của Mộ Dung Yên qua.
Vốn Mộ Dung Yên còn không biết vì sao Mộ Dung Nhu Nhi sẽ đột nhiên phủ nhận sự thực này, thì ra, là vì sư huynh.
"Cố cô nương, Dạ Nặc tiểu huynh đệ."
Lục Thiếu Thần mỉm cười chào hỏi với Cố Nhược Vân và Dạ Nặc: "Thật có lỗi, ta đến hơi trễ, các ngươi không có bị thương chứ?"
"Không sao."
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, vẻ mặt nhàn nhạt nói.
"Bị thương? Ta đương nhiên bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng," Dạ Nặc nhảy dựng lên, vẻ mặt căm giận nói: "Ta bị nội thương rất nghiêm
trọng, thiếu chút bị ghê tởm đến ngay cả đồ ăn ăn một tháng trước đều
phun ra!"
Tuy rằng Dạ Nặc được nuông chiều từ bé, không có gặp
qua cặn bã nào, nhưng mà đối với phương diện nhìn người này vẫn là thật
chuẩn.
Loại nữ nhân như Mộ Dung Nhu Nhi này quá mức dối trá, thật không biết có phải lão gia hỏa Mộ Dung thế gia kia mắt mù hay không,
lại có thể nhìn không ra!
"Hả?" Lục Thiếu Thần nhíu mày cười, đôi mắt mỉm cười nhìn Dạ Nặc: "Không biết đã xảy ra chuyện gì, làm cho Dạ
Nặc tiểu huynh đệ bị nội thương nghiêm trọng như vậy."
Dạ Nặc
trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhu Nhi, hừ hừ, kiêu ngạo nói: "Còn không phải vì nữ nhân làm cho người ta buồn nôn này, rất giả dối rất ghê tởm! Hơn nữa kỹ thuật diễn cũng quá kém, nếu loại nữ nhân này ở trước mặt gia gia
của ta, liếc mắt một là có thể nhìn thấu nàng ta."
Lục Thiếu Thần
‘xì’ một tiếng nở nụ cười, như là không thấy được sắc mặt khó coi của Mộ Dung Nhu Nhi cười ‘ha ha’ hai tiếng: "Dạ Nặc tiểu huynh đệ thật đúng là khoái ngôn khoái ngữ ( nhanh mồm nhanh miệng), không biết tiểu huynh đệ xuất thân từ thế gia nào?"
Dạ Nặc chớp mắt, giống như không
hiểu lời nói của Lục Thiếu Thần, vẻ mặt kinh ngạc: "Ta chỉ là một tiểu
hài tử nhà bình thường mà thôi, không rõ lời nói của ngươi có ý tứ gì."
Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân ở một bên nhịn không được co rút khóe miệng,
nếu Dạ Nặc không phải xuất thân từ một thế lực lớn nào đó, thì trên
người của hắn không có khả năng sẽ có khí thế như thế.
Nhưng mà, hắn cũng là hiểu rõ
đạo lý xuất môn ở ngoài, sẽ không tùy tiện báo thân phận.
"Ha ha."
Huyệt thái dương của Lục Thiếu Thần cũng co giật vài cái, nhưng mà thấy Dạ
Nặc không có tính toán nhiều lời, cũng không hỏi thêm nữa.
"Nếu
Dạ Nặc tiểu huynh đệ đã không muốn nói, ta đây cũng không miễn cưỡng,
nhưng mà tiểu huynh đệ vẫn là khách nhân của Mộ Dung thế gia như trước,
hơn nữa về sau cũng hoan nghênh Cố cô nương và Dạ Nặc tiểu huynh đệ đến
Mộ Dung thế gia chúng ta làm khách."
"Lục đại ca."
Ngay
tại lúc Lục Thiếu Thần còn muốn nói cái gì đó, Mộ Dung Nhu Nhi cắn chặt
môi, nói: "Lục đại ca, Nhu Nhi không biết mình đã làm sai cái gì, vị
tiểu huynh đệ này lại vũ nhục Nhu Nhi như thế, tất cả những chuyện ta
làm đều vì lo lắng cho Yên nhi, vì sao các ngươi lại không hiểu tâm tình của ta?"
Nắm tay của nàng càng nắm chặt càng chặt, tuy trong
lòng có không cam lòng, nhưng cũng không có biểu lộ gì ở trên mặt, vẫn
như trước là biểu cảm điềm đạm đáng yêu, chọc người thương tiếc kia.
Phỏng chừng là nam nhân, nhìn thấy nữ tử điềm đạm đáng yêu như thế, đều sẽ không tự chủ được mềm lòng.
Nhưng trong số kia, không bao gồm Lục Thiếu Thần đã biết bản tính của nàng ta rồi.
"Một đứa nhỏ mười tuổi như hắn, đồng ngôn vô kị (lời nói trẻ con không cố
kị), ngươi cần gì phải so đo với hắn?" Vẻ mặt Lục Thiếu Thần lạnh lùng,
cười lạnh nói: "Chỉ là ta không biết Mộ Dung đại tiểu thư nhu nhược
thiện lương trong mắt người trên đời kia khi nào thì ngay cả lời
nói của một tiểu hài tử cũng chấp nhặt? Hay là nói, đây mới là bản tính
của Mộ Dung đại tiểu thư?"
Khuôn mặt của Mộ Dung Nhu Nhi thoáng chốc trở nên trắng bệch, thương tâm muốn chết nhìn khuôn mặt tuấn lãng trước mắt này.