"Nhu Nhi, con yên tâm, tuy rằng ta thật không thích bao cỏ Nhị tiểu thư
kia, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là người Mộ Dung thế gia ta, ta quyết
không cho phép có người có ý đồ với nàng! Về phần hai người
kia….... Nếu mục đích của bọn họ thật sự không thuần, ta đây sẽ làm cho
bọn họ hối hận vì hành động của mình!"
Một chút sát khí chợt lóe lên trong mắt Nhị trưởng lão, trên khuôn mặt già nua của lão treo đầy cười lạnh.
Lão tuyệt sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tổn hại một phân một hào của Mộ Dung thế gia!
Vì bảo vệ Mộ Dung thế gia, cho dù về sau gia chủ và Nhị tiểu thư trách cứ
lão, lão cũng sẽ không buông tay! Cùng lắm thì từ đi chức vị trưởng lão, rời đi nơi này.
........
Phòng đấu giá Hắc Vân, là phòng
đấu giá lớn nhất trong Hắc Nham Thành, nhưng mà, đến nay phòng đấu giá
Hắc Vân này thành lập đã hơn mười năm, lại vẫn không ai biết lai lịch
chân chính của phòng đấu giá Hắc Vân này.
Lúc này, trong hậu
đường của phòng đấu giá, hai gã lão giả đang đánh cờ. Chỉ thấy một người trong đó hồng y tóc bạc, nếu xem nhẹ râu bạc trắng và nếp nhăn trên mặt kia, thì rất là tuấn lãng, không khó tưởng tượng khi còn trẻ ông phong
lưu phóng khoáng cỡ nào.
Một lão giả khác, so sánh tương đối mà
nói thì nhã nhặn hơn rất nhiều, người mặc lam bào (áo bào màu lam),
khuôn mặt già nua vẫn luôn lộ tươi cười ôn hòa, khí chất kia giống như
mặt nước làm cho người ta rất là thư thái.
"Ha ha, Dạ Lan, nói vô sự bất đăng tam bảo điện (*), không biết ngươi tới hội đấu giá Hắc Vân này của ta là vì cái gì?"
(*) vô sự bất đăng tam bảo điện: không có chuyện gì thì không lên điện Tam
Bảo, ý nói bình thường nếu không có việc gì thì sẽ không đến cửa
Lam bào lão giả mỉm cười, đặt quân cờ đen cầm trong tay vào trên bàn cờ,
đôi con ngươi ôn hòa tràn đầy ý cười nhìn chăm chú vào hảo hữu (bạn tốt) trước mặt.
Dạ Lan liếc mắt xem thường, giọng điệu không tốt nói: "Còn không phải vì tiểu tử thối kia của nhà ta!"
"Hả?" Lam bào lão giả nhíu mày: "Dạ Nặc hắn lại làm cái gì làm cho ngươi buồn bực như thế?"
"Hừ!"
Nói đến việc này, Dạ Lan chính là một bụng tức: "Tiểu tử thối kia quả thực
là to gan lớn mật, dám bỏ rơi tất cả người ta phái đi bảo vệ hắn!
Hiện tại không phải vì ta nghe được hắn đi đến Hắc Nham Thành, cho nên
ta mới tới nơi này tìm tiểu tử thối kia à!"
Mỗi lần chỉ cần nhắc tới Dạ Nặc, lão gia
hỏa này sẽ bày ra biểu cảm tức hận không thể bóp chết đối phương.
Nhưng mà, không ai hiểu ông ta hơn mình, lão hữu nhà mình này vô cùng sủng ái đối với tôn tử duy nhất kia của ông! Quả nhiên là ngậm trong miệng sợ
tan, nâng trên tay sợ rớt, đánh không nỡ, mắng cũng không nỡ, chỉ oán
giận vài câu ở trước mặt mình mà thôi.
"Ha ha, tên Dạ Nặc kia ta
cũng là thật lâu không gặp, nếu hắn ở Hắc Nham Thành thì vừa vặn, nếu
tra được nơi hắn ở, vậy không bằng mời đến hội đấu giá Hắc Vân này của
ta làm khách."
"Thôi đi."
Dạ Lan khinh bỉ nhìn lam bào lão giả: "Tính tình của người kia ta còn không biết? Mỗi lần đều muốn đoạt
tôn tử với ta, ta khuyên ngươi vẫn là bình ổn tâm tư kia của ngươi, tôn
tử bảo bối của ta kiên quyết không nhường cho bất luận kẻ nào!"
"Khụ khụ!" Lam bào lão giả ho khan hai tiếng, có một loại xấu hổ vì tâm tư
bị nhìn thấu: "Ta ngược lại thật rất hâm mộ ngươi có một tôn tử thiên
tài như thế, nếu ta nhớ không lầm, năm nay Dạ Nặc mới vừa đầy mười tuổi, một Võ Vương sơ cấp mười tuổi, chậc chậc, này thả tới bất kỳ nơi nào
đều được coi là tuyệt thế thiên tài!"
"Đó là đương nhiên!"
Nghe được có người khích lệ tôn tử của mình, Dạ Lan lập tức cao ngạo nâng
đầu: "Cũng không xem hắn là tôn tử của ai! Thiên phú bản thân vốn rất
mạnh, lại thêm vào bồi dưỡng của Dạ gia ta, l.q.d nếu cho tới hôm nay
còn không đạt tới Võ Vương, kia quả thực chính là ném mặt mũi của ta!"
Chỉ là tiểu tử này làm cho người ta rất là đau đầu! Vậy mà lại dám chuồn êm!
Nghĩ đến đây, Dạ Lan lập tức hận nghiến răng nghiến lợi, mặc kệ như thế nào
lần này bắt được hắn, nhất định phải hung hăng cho hắn nếm thử một chút
dạy dỗ, nhìn xem về sau hắn có còn dám một mình vụng trộm trốn đi hay
không!