Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Nửa Đường Gặp Phải Chó (Ba)


trước sau

"Hắt xì!"

Hắc Nham Thành, phía trên ngã tư đường nhộn nhịp, lúc đến phòng đấu giá rồi Dạ Nặc lại đột nhiên ‘hắt xì’ một tiếng, hắn sờ sờ cái mũi, thì thào lẩm bẩm: "Kỳ quái, thế nào ta lại có cảm giác có người đang mắng ta?"

"Như thế nào?"

Lục Thiếu Thần có chút nghi hoặc nhìn Dạ Nặc, hỏi.

Dạ Nặc chớp mắt: "Một lão gia tử chửi bới ta ở sau lưng mà thôi, Lục đại ca, tiến vào hội đấu giá cần danh thiếp sao?"

"Tiểu huynh đệ quá lo lắng," Lục Thiếu Thần cười cười: “Hội đấu giá Hắc Nham Thành chúng ta không cần danh thiếp, hơn nữa lấy địa vị của Mộ Dung thế gia ở Hắc Nham Thành, trực tiếp đi vào là được rồi."

"À, vậy đi thôi."

Dạ Nặc theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.

Vừa rồi hắn còn đang rối rắm, vạn nhất tiến vào hội đấu giá cần danh thiếp, vậy hắn báo tên của mình, hay là một tên hư cấu! Dù sao Vân Lạc gia gia và lão gia tử nhà mình là hảo hữu, nếu bị lão gia tử kia biết mình ở Hắc Nham Thành, nhất định sẽ đến bắt hắn về!

Nghĩ đến cảnh tượng kia, Dạ Nặc lập tức nhịn không được sợ run cả người!

Cố Nhược Vân nhìn tiểu thiếu niên bên cạnh, đáy mắt xẹt qua một tia sáng sắc bén, cũng không nói thêm cái gì.

Ngay tại lúc nàng thu hồi suy nghĩ, một giọng nói kiêu ngạo truyền đến từ phía trước.

"A, ta tưởng là ai chứ, thì ra là bao cỏ Nhị tiểu thư của Mộ Dung thế gia! Thế nào? Ngươi là đại biểu Mộ Dung thế gia tới tham gia hội đấu giá? Nếu ta nhớ không lầm, chân chính có thể đại biểu Mộ Dung thế gia cũng chỉ có đại tiểu thư Mộ Dung Nhu Nhi, không biết ngươi lại tính là cái gì vậy?"

Một bộ áo xanh, tay nam tử cầm quạt xếp, trái ôm phải ấp, ưỡn bụng đi tới phía mọi người.Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhíu mày, quả nhiên là nửa đường gặp phải chó! Vì sao mỗi lần nàng đi đến chỗ nào, đều sẽ gặp phải một đám vô sỉ như thế chứ!

"Diệp Lâm, ngươi nói cho rõ ràng!" Sắc mặt Mộ Dung Yên đột nhiên biến đổi: "Ai nói với ngươi chủ sự (người quản mọi việc) của Mộ Dung thế gia là Mộ Dung Nhu Nhi?"

"Ha ha, này không phải rất rõ ràng sao?"

Diệp Lâm kiêu ngạo cười to hai tiếng, khinh bỉ nâng lên khóe môi: "Thiên phú của Mộ Dung Yên ngươi quả
thật không tệ, đáng tiếc, chỉ là một bao cỏ chỉ biết dùng sức mạnh lại thường xuyên gây chuyện sinh sự mà thôi! Không giống Mộ Dung Nhu Nhi, nữ nhân trí tuệ giống như nàng mới có tư cách ngồi trên vị trí này, l^q"đ một điểm càng quan trọng hơn là, nàng dịu dàng thiện lương hơn ngươi, sẽ không đưa tới nguy hiểm gì cho Mộ Dung thế gia! Còn về phương diện thực lực —— dù sao Mộ Dung thế gia các ngươi có trưởng lão đường, hoàn toàn có thể phụ tá nàng kế thừa vị trí này, Mộ Dung Yên, cho dù ngươi không phục cũng không có cách nào, ai bảo ngươi không bằng tỷ tỷ nhà ngươi?"

"Nhưng mà ——" Diệp Lâm ngừng lại một chút, âm hiểm cười nhìn quét khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Yên: "Nếu ngươi nguyện ý hầu hạ ta một đêm, nói không chừng ta có thể giúp ngươi lấy được vị trí này!"

Diệp Lâm cười lạnh, y không có hứng thú gì đối với loại nữ nhân ác độc này, nhưng mà chơi một chút cũng rất tốt!

Dù sao, y tuyệt đối không có khả năng cưới nàng!

Khuôn mặt của Lục Thiếu Thần lập tức đen xuống, hắn tiến lên hai bước, vừa muốn ra tay, đột nhiên, một giọng nói thanh lãnh truyền đến từ một bên.

"Chó ngoan không cản đường! Cút!!!"

Ầm!

Một luồng lực lượng mạnh mẽ trực tiếp bùng nổ ra, ‘ầm ầm’ dừng ở phía trên ngực của nam tử áo xanh, không có bất kỳ dấu hiệu gì, thân thể của y đã bay ngược ra ngoài, ‘bịch’ một tiếng ngã trên mặt đất.

Mộ Dung Yên ngây ngẩn cả người, có chút không rõ chân tướng nhìn về phía Cố Nhược Vân.

Lúc trước, ở trong rừng rậm, nàng tiêu diệt đàn Linh Thú, là vì tự bảo vệ mình, cũng không phải cố ý cứu bọn họ!

Trong Mộ Dung thế gia, nàng đối phó Mộ Dung Nhu Nhi, cũng là bởi vì Mộ Dung Nhu Nhi đã chọc đến nàng ——

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện