Rống!
Nghĩ đến đây, Thiên Phạt lại phát ra tiếng gầm giận dữ, vang vọng chấn
động toàn bộ di tích, mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, đôi con ngươi dần dần mở lớn.
"Mộ Dung Lâm, đều tại ngươi! Nếu ngươi hiến nữ tử này cho Thiên Phạt đại nhân sớm một chút, Thiên Phạt đại nhân cũng sẽ không phát lửa giận
đến trên đầu chúng ta! Vì một người ngoài vậy mà muốn hại thế lực Hắc
Nham Thành chúng ta, rốt cuộc ngươi ****** có phải người hay không!"
Một người ở dưới sợ hãi mãnh liệt kia, phát cuồng quát Mộ Dung lão gia tử.
Ở trong mắt hắn, Thiên Phạt đại nhân giận chó đánh mèo bọn họ, tất cả đều là lỗi của lão gia hỏa này!
Sắc mặt của Mộ Dung lão gia tử rất là khó coi, ánh mắt sắc bén đảo qua
trên thân những người nói lời này, chỉ là hiện tại ông đã không kịp dạy
dỗ nhóm người này, đôi con ngươi cảnh giác nhìn chằm chằm cự thú Thiên
Phạt trước mắt.
"Thực lực của Thiên Phạt rất mạnh, đám người chúng ta đây đều không phải là đối thủ của nó! Nếu liên hợp lại mà nói, có lẽ còn có thể có một
đường sống."
"Một đường sống? Ha ha, Mộ Dung lão gia tử, ngươi ****** là đang nói
giỡn à!" Một lão giả cắn răng, hai mắt đỏ bừng, nếu người không biết
thấy được, còn tưởng rằng Mộ Dung lão gia tử đào tổ phần (phần mộ tổ
tiên) nhà lão, đoạt nàng dâu của lão.
Rốt cuộc thù hận lớn cỡ nào, mới làm lão dùng loại ánh mắt này nhìn đối phương?
"Cự thú Thiên Phạt, là nhân vật làm cho ngay cả Võ Đế đều cực kì đau
đầu, ngươi vậy mà nói chúng ta có một đường sống? Ở dưới uy hiếp của nó, chúng ta căn bản là trốn không thoát! Ở dưới dâm uy của nó căn bản là
không có khả năng có cơ hội phản kháng, nếu không phải Mộ Dung
thế gia các ngươi không đồng ý hy sinh, cũng sẽ không chọc giận Thiên
Phạt."
"Không sai, Mộ Dung Lâm, nếu không phải Mộ Dung thế gia các ngươi chần
chờ, giao nữ tử này ra sớm một chút, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện
như vậy."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, đổ toàn bộ sai lầm lên trên đầu Mộ Dung gia.
Sắc mặt của Mộ Dung lão gia tử càng thêm khó coi, nắm chặt nắm tay run
nhè nhẹ, nếu không phải đối diện Thiên Phạt như hổ rình mồi kia, phỏng
chừng ông sớm đã liều mạng với nhóm người này!
Từ đầu tới cuối, Thiên Phạt
đều không có động tác gì, đôi con ngươi hung tàn rất có hưng trí nhìn đám nhân loại nhỏ bé này, ánh mắt kia giống
như là đang nhìn tiểu sửu nhảy nhót nào đó.
Nhân loại vĩnh viễn là như thế!
Vì cứu mạng, không tiếc phản bội đồng loại!
Mà nó, thích nhìn thấy nhất cũng chính là cảnh tượng như vậy! Nhất là trông thấy những kẻ kia hỗn loạn giãy dụa sắp chết.
Thú vị, quả nhiên là thú vị!
Ngủ say mấy vạn năm, nó đã thật lâu không có loại khoái cảm hành hạ người này!
"Như vậy đi, ta cho các ngươi một cơ hội sống sót."
Giọng nói của Thiên Phạt như sấm bên tai, nổ giống như tiếng sấm nổ
vang, nhưng mà giờ khắc này, khuôn mặt vốn tuyệt vọng kia nháy mắt khôi
phục hy vọng.
Đối với bọn họ mà nói không có gì quan trọng hơn cứu mạng.
"Những người ở nơi này, chỉ có mười người có thể rời đi nơi này!" Thiên
Phạt cao ngạo nâng đầu to lớn, âm thanh nổ vang: "Cho nên, ta muốn
toàn bộ các ngươi bắt đầu chiến đấu, mười người còn sống cuối cùng có
thể đi ra mảnh địa phương này!"
Nhân loại, ích kỷ, ngu xuẩn, tham lam, nhát gan sợ chết.... ........
Tính xấu xí của mọi người đều lộ rõ ở giờ khắc này, không ai nguyện ý bỏ qua sinh mệnh của mình vì người khác! Bọn họ chỉ biết giao tranh chém
giết vì sống sót!
"Chúng ta giết đám khốn Mộ Dung thế gia trước! Là bọn hắn hại chúng ta
rơi vào tình thế như bây giờ, giết bọn họ chúng ta mới có thể sống sót!"
Không biết là ai lên tiếng trước, ngay sau đó, mọi người đi qua vây quanh người Mộ Dung gia.
Gặp tình cảnh này, trên mặt Diệp Lạc lộ tươi cười lạnh lẽo, có chút đắc ý nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Dung lão gia tử.... ......