"Cố cô nương, thật có lỗi, là ta hại người."
Mộ Dung lão gia tử
cười khổ một tiếng, ông chẳng thể nghĩ tới những người này sẽ vô sỉ đến
loại trình độ này, l.q.đ dù sao lúc trước rất nhiều thế lực Hắc Nham
Thành còn có chút thân cận với Mộ Dung thế gia, hiện giờ, vì an nguy của bản thân, không tiếc muốn tính mạng của một nữ tử vô tội.
Cố Nhược Vân không nói gì, hai mắt thanh lãnh lẳng lặng nhìn mọi người đi tới phía mình, sắc mặt bình tĩnh giống như hồ nước.
Trong những người này mạnh nhất cũng chỉ là Võ Hoàng, chỉ cần ba thế lực lớn
không ra tay, đối phó những người này chẳng phải vấn đề gì.
Nhưng thật hiển nhiên, ngay cả một cường giả bên trong hiện giờ ba thế lực
lớn cũng không có đứng ra! Ngay cả Cố Nhược Vân cũng không rõ rốt cuộc
bọn họ là thật không muốn ra tay, hay chỉ là quan sát tình thế?
"Một đám ngu ngốc."
Dạ Nặc liếc mắt xem thường, trên mặt nho nhỏ không có chút sợ hãi, thật
giống như nhóm người trước mặt này đều chỉ là tiểu sửu nhảy nhót mà
thôi.
"Các ngươi cho rằng giết những người chúng ta đây, thì thật sự có thể rời đi nơi này? Thiên Phạt là ai? Cho tới bây giờ loại Linh
Thú này cũng không nói cái chữ tín gì với các ngươi, l^q"đ nó chỉ là
muốn nhìn nhân loại tự giết lẫn nhau mà thôi, cố tình có một số kẻ ngu
xuẩn lại thật tin lời nói của nó, ngay cả ta đều có thể thấy rõ quỷ kế
của nó, những người trưởng thành các ngươi này còn bị người ta đùa giỡn
xoay quanh, ngu xuẩn đến cực điểm!"
Nghe nói như thế, Mai Tuyết
vẫn luôn không có hành động gì theo bản năng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng nõn phấn nộn kia của Dạ Nặc, hưng trí nồng đậm vuốt ve cằm: "Xem
ra tiểu tử này cũng không phải người bình thường."
Lâm nguy không sợ, đầu óc linh hoạt, người như thế thật chỉ là một tiểu thí hài mười tuổi?
Thật không biết đứa trẻ này có lai lịch gì.
"Tiểu thí hài, ngươi biết cái gì?" Một lão giả trừng mắt nhìn Dạ Nặc, hung
tợn nói: "Một tiểu oa nhi chưa dứt sữa như ngươi, lqđ cũng dám dạy dỗ
đám người chúng ta đây?"
Dạ Nặc ‘phì’ cười một tiếng, ánh mắt
khinh thường đảo qua trên người lão gia hỏa cậy già lên mặt kia, trào
phúng phun ra hai chữ.
"Ngu ngốc."Ầm!
Tên lão giả kia
lập
tức nổi giận, trên người bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh, lão ngưng tụ
ngọn lửa kia ở trên nắm tay, liều lĩnh ấnh về phía Dạ Nặc.
Phanh!
Bóng dáng màu xanh thoáng qua, chắn ở trước mặt Dạ Nặc, chỉ thấy nữ tử nhẹ
nhàng ngẩng đầu lên, tóc đen bay lên, bàn tay gắt gao cầm nắm tay của
lão giả, lực lượng trên người bừng lên, theo cánh tay tràn ngập đi tới
bàn tay của nàng ——
Ầm ầm ầm!
Một khắc kia, mọi người chỉ
nghe được âm thanh kinh mạch vỡ ra, ngay sau đó, cơ bắp của lão giả đột
ngột nổi lên, cánh tay đột nhiên mở ra một đám lỗ hổng, nhưng không có
một chút máu tươi chảy ra từ trong lỗ hổng.
"A a a!"
Dưới
đau đớn kịch liệt, lão giả tê tâm liệt phế hô to lên, trong đôi mắt kia
đột nhiên xuất hiện vô vàn tơ máu, làm cho sợ hãi dần dần lan tràn ở
trong lòng mọi người.
"Nếu ai muốn tiếp tục ra tay, kết cục sẽ giống như lão ta."
Phanh!
Ở trong phút chốc nữ tử giọng nói thanh lãnh vang lên, cánh tay của lão
giả đột nhiên gãy, máu tươi mạnh mẽ bắn ra, lqd đau đến mức lão trực
tiếp ngất đi, ở giờ khắc này sắc mặt tái nhợt nhìn có vẻ vô cùng ghê
người.
Diệp Lạc sợ ngây người, biểu cảm kia giống như là thấy được một con voi cưỡng gian một con kiến, hoàn toàn nói không nên lời.
Phải biết rằng, tuy rằng thực lực của lão giả kia không bằng lã, nhưng cũng là một cường giả cấp bậc Võ Hoàng.
Ngay cả lão cũng không cách nào làm được, trong nháy mắt làm cho cánh tay
của lão giả bị gãy, càng hơn nữa là ngay cả cơ hội phản kháng đều không
có ——