Sắc mặt Phế Thổ khẽ thay đổi —— sự biến hóa nhỏ nhoi đó nếu là An Nghỉ của ba tháng trước nhất định sẽ không nhận ra —— Đầu mày hắn hơi ép xuống, mắt cũng hơi nheo lại, thấp giọng hỏi: “Anh chắc chứ?”
Ian không để tâm mà vẫy vẫy tay: “An Nghỉ, tả lại cho nó nghe kẻ đó trông thế nào.”
An Nghỉ tuân lệnh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Là một người cực kỳ đồng bóng[1]!” Cậu há miệng để lộ hàm răng trắng đều, nói: “Răng màu bạc, áo choàng màu đỏ, giày cũng màu đỏ.
A đúng rồi, còn đội một cái mũ rất dễ bị gió thổi bay nữa!”
[1] Nguyên văn 骚气 (tao khí) dùng để mô tả người có dáng vẻ, hành vi gây cảm giác khó chịu bứt rứt cho người khác (VD: ăn mặc lòe loẹt, hành động lố lăng, thái độ cợt nhả…)
Phế Thổ phát sầu, lại cảm thấy An Nghỉ quơ chân múa tay có chút buồn cười, khẽ thở dài nói: “Đúng là gã.”
An Nghỉ dán tới gần, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, hỏi: “Ai vậy ai vậy? Trông có vẻ rất giống đại gia!”
Phế Thổ vẫn cau mày, đáp ngắn gọn: “Trước đây là phó đoàn trưởng lữ đoàn tôi gia nhập, bây giờ là đoàn trưởng.”
An Nghỉ “Ồ” một tiếng, hỏi: “Vậy đoàn trưởng lúc trước đâu?”
Phế Thổ nhàn nhạt nói: “Bị gã giết rồi.”
–
Từ khi Phế Thổ bị hạn chế ra ngoài, phần lớn thời gian chỉ có thể hoạt động trong phạm vi xung quanh nhà Ian, chất lượng bữa cơm của ba người cũng được nâng lên theo cấp số nhân.
Từ nhỏ An Nghỉ đã ăn cơm theo thời gian biểu ở trạm tị nạn, lúc trước còn không có cảm giác gì, hiện giờ mới sâu sắc cảm thấy súp dinh dưỡng gì đó quả nhiên là rác rưởi.
Phế Thổ nhìn An Nghỉ vùi cả mặt vào bát cơm, vài lọn tóc con bên tai cũng rớt xuống, lại lấy muỗng nhét đồ ăn vào miệng gạt đi, nhịn không được vươn ngón tay búng trán cậu.
An Nghỉ ‘ưm ưm’ phản kháng, ngửa cổ muốn húp cạn giọt nước sốt cuối cùng.
Phế Thổ ghét bỏ nói: “Ăn uống kiểu gì dính đầy mặt thế.”
An Nghỉ nuốt đồ ăn, hàm hồ nói: “Ưm… Ngon quá.”
Phế Thổ không chịu buông tha cậu, lúc thì bóp tai lúc thì niết mặt, cảm khái: “Dạo này em ăn ngon quá nhỉ, mập ra một vòng rồi.”
So với dáng vẻ thiếu ánh sáng mặt trời và không đủ dinh dưỡng ban đầu, khuôn mặt thiếu niên với cái cằm tiêm nhọn và hai gò má gầy gò quả thật đã đầy đặn hơn một chút, đôi mắt to không còn ngơ ngác như trước, nhưng càng thêm sáng ngời có thần.
“Không phải!” An Nghỉ buông bát rỗng xuống, vén tay áo gồng lên, nói: “Nhìn nè, cơ bắp.”
Phế Thổ “hừ” một tiếng, giơ cánh tay ra đặt cạnh cậu —— toàn bộ cánh tay không chỉ lớn hơn một vòng, đường cong đẹp đẽ, cơ bắp căng phồng rắn chắc, bề mặt còn ẩn hiện vài đường gân xanh, hơn nữa nước da là màu tiểu mạch rất có hương vị đàn ông.
Bả vai An Nghỉ sụp xuống, phồng má.
Phế Thổ thấy thế nhịn không được vươn tay chọc một cái, vừa ấn xuống khóe miệng cậu đã phun khí ra, như hai quả bóng nhỏ từ từ xẹp xuống.
“Khụ khụ!” Ian lớn tiếng hắng giọng, hai người cùng nhìn qua, Phế Thổ ngượng ngùng thu tay lại.
An Nghỉ dùng muỗng vét sạch đáy bát một hồi, sau đó lại mút từ trong ra ngoài đến bóng loáng, bỗng nghĩ tới cái người xuất hiện ở quầy hàng trước đó.
“Đúng rồi, anh vẫn chưa kể nốt chuyện của đoàn trưởng lữ đoàn Lily gì đó.” An Nghỉ dùng muỗng gõ gõ lên tay Phế Thổ, rồi lại vói vào trong tạp dề dán mặt lạnh lẽo lên sườn hắn.
Phế Thổ chụp lấy cái muỗng chuyển sang tay phải, đặt nó ở một vị trí mà An Nghỉ không thể với được, nhanh tới mức cậu còn chưa kịp nhìn rõ.
“Không phải Lily mà là Yahwili.” Phế Thổ nói.
An Nghỉ không còn cách nào khác chỉ đành ngoan ngoãn đặt tay lên mặt bàn, lẩm bẩm: “Gã ta giết chết đội trưởng tiền nhiệm tự mình thay thế, nhất định không phải người tốt lành gì.
Em biết ngay mà, từ ánh mắt đầu tiên em đã không thích gã rồi.
Anh hỏi bác sĩ đi.
Đúng không bác sĩ?”
Ian đang ghé vào trước kính hiển vi nhìn tới nhìn lui bỗng nhiên bị điểm danh, đầu cũng không ngẩng lên phối hợp đáp: “Đúng vậy đúng vậy.”
Phế Thổ: “Em đừng ra đó nghịch nữa, cách gã càng xa càng tốt, nghe chưa?”
An Nghỉ lười biếng nằm nhoài ra bàn, ngước mắt nhìn hắn: “Không được đâu, tên đó đặt một đơn hàng rất lớn, trước buổi trưa ngày mai phải chuẩn bị xong.”
Phế Thổ chỉ vào cái người cho ăn cho ở, không chút lưu tình nói: “Để anh ta đi.”
Ian mờ mịt ngồi thẳng dậy: “Hơ?”
An Nghỉ ăn no bụng, cơn buồn ngủ cũng dâng lên, thì thào hỏi: “Tại sao vậy, kẻ đó rất nguy hiểm sao?”
Phế Thổ: “Gã khác với những người em biết trước đây, có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn, không màng hết thảy.
Toàn bộ con người, sự kiện, trong mắt hắn đều chỉ là những quả cân trên bàn cân lợi ích.
Một kẻ không có tim, em nói xem có nguy hiểm không?”
An Nghỉ chớp chớp mắt: “Vậy… Mục đích của gã là gì?”
Phế Thổ hừ nhẹ một tiếng: “Là bản thân gã thôi.”
Khó có dịp được nghe Phế Thổ kể chuyện quá khứ của mình, An Nghỉ hỏi tiếp: “Vậy còn người đội trưởng lúc trước, sau khi ông ta bị giết các thành viên khác cũng không có ý kiến gì sao?”
Ngón tay Phế Thổ gõ nhẹ lên bàn, giống như đang hồi tưởng, lại giống như đang tìm từ để nói.
Một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Nghiêm khắc mà nói, toàn đội bọn tôi đều là hung thủ gây ra cái chết của người đó, dù không có ai trực tiếp bóp cò, nhưng đều đã bỏ mặc ông ấy tới chết.”
“Lúc tôi gia nhập Yahwili còn chưa lớn bằng em.
Đội trưởng khi đó là bạn cũ của sư phụ tôi.” Lúc Phế Thổ nói ra câu này, hai người đều liếc thấy Ian hơi khựng lại trong nháy mắt, nhưng cả hai cũng không tiếp tục nhìn anh.
“Đoàn thợ săn lớn như Yahwili, có thể vào được đều là những thợ săn có năng lực nhất định.
Còn tôi, được nhận vào hoàn toàn là nhờ quan hệ giữa sư phụ và đội trưởng.
Tuổi nhỏ, thể trạng kém, không có kinh nghiệm làm nhiệm vụ, ngay cả kinh nghiệm thực chiến cũng không.
Những người khác trong đoàn đều không quá tán đồng, đặc biệt là Firefre.”
“Với quy mô như vậy kỳ thật bình thường rất khó để tụ tập toàn bộ thành viên.
Mọi người đều có thói quen hợp tác với đồng đội, lúc nhận nhiệm vụ cũng có các tổ cố định, tạo thành những tiểu đội nhỏ.
Firefre là đoàn phó, đồng đội thân cận trong đoàn cũng không ít.
Ban đầu bọn họ đều bài xích tôi, không đúng, cũng không hẳn là nhằm vào tôi, xem như là chống đổi cách làm quá mức thánh mẫu của đoàn trưởng.” Vẻ mặt Phế Thổ dần trở nên nghiêm túc.
“Vậy cũng không sai, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nhưng quá trình tranh đấu này vẫn mang cốt lõi trong khuôn khổ loài người.
Có những kẻ cho rằng chỉ khi hoàn toàn vứt bỏ những kiên trì vô dụng, theo đuổi chủ nghĩa vị kỷ mới có thể sống sót, kỳ thật loại người đó đều không thể sống lâu.” Dứt lời hắn nhìn thoáng qua Ian, Ian cũng cười cười với hắn.
An Nghỉ hiểu ra, đây nhất định là lời của sư phụ Phế Thổ, tri kỷ của Ian.
“Rất nhiều người đã từ bỏ việc sinh tồn dưới khuôn khổ đó, nhưng trong lòng khó mà không cảm thấy thất vọng với chính mình.
Cảm giác thất vọng đó không biết xả vào đâu, liền trút xuống những người vẫn đang tiếp tục kiên trì.” Phế Thổ lắc lắc đầu.
“Nhưng bất luận thế nào, tất cả nhiệm vụ lớn nhỏ đoàn trưởng đều nguyện ý phí công dẫn theo tôi bên cạnh, bình thường cũng để ý coi sóc tôi.
Dần dần về sau tôi cũng không còn non nớt như vậy