Ban đêm, trạm tị nạn sau khi tắt đèn chìm trong tĩnh lặng.
Nhưng sự im lặng này không giống với vẻ im lặng trên Phế Thổ.
Trong cái tĩnh mịch của Phế Thổ vẫn mang theo những tạp âm khiến lòng người an ổn —— tiếng gió thổi qua vùng đất vắng, tiếng cát bụi lắng xuống địa biểu.
Mà nơi này chỉ có những âm thanh sột soạt vang dội của lũ sâu bọ và chuột cách một bức tường.
An Nghỉ ẩn mình trong bóng tối, ngẩng mặt ngồi trên bàn nhìn chằm chằm bóng đèn khuya nhấp nháy, đột nhiên cất tiếng: “Em đã làm tình với Mio trên cái bàn này.”
29 không kịp đề phòng ho sù sụ.
72 im lặng dịch ra xa khỏi cạnh bàn, chán ghét nói: “Lần sau hồi tưởng quá khứ máu me có thể đánh báo động trước không ạ?”
An Nghỉ ngửa cổ, còn chưa kịp trả lời, Số 2 bỗng nhiên nói: “Có người tới.”
Mấy người nháy mắt thẳng lưng, Số 2 lại nói tiếp: “Là bạn nhỏ.”
Quả nhiên, mười giây sau đã thấy Lid đẩy cửa bước vào, theo sau không ngờ còn có cả Viêm Vương.
An Nghỉ nhảy xuống khỏi bàn, nhỏ giọng kêu lên: “A Viêm Vương!”
Viêm Vương dùng khuôn mặt vô cảm phối hợp với cậu: “A An Nghỉ.”
Viêm Vương nhìn quanh một vòng, cau mày: “Sao lại đưa bọn họ xuống đây?”
An Nghỉ không hiểu: “Làm sao?”
Viêm Vương tiện tay đóng cửa, móc từ trong túi ra một khối cầu trong suốt, lắc lắc rồi đặt lên bàn —— thứ bên trong không biết làm từ chất liệu gì, sau khi đung đưa một hồi thì từ từ sáng lên, hắt ra trên mặt Viêm Vương vài vệt bóng đổ.
“Cậu không biết thật hay bị đần vậy?” Cậu ta nói.
“Dù vẫn giữ được lý trí, nhưng ném họ vào một khu tập trung toàn nhân loại, lại còn bưng bít không một kẽ hở, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi.
Bị buộc phải từng thời từng khắc kìm nén bản năng, có khác gì tra tấn không?”
An Nghỉ giật mình quay đầu nhìn Số 2, lại nhìn 29 —— Tại sao không có ai nói với cậu chuyện này.
An Nghỉ lắp bắp: “Xin… xin lỗi.”
29 nhún vai.
72 nói: “Ê, tôi nghe nói là có thể giết người nên mới theo vào.”
“Nói đến giết người…” Nét mặt Viêm Vương trầm xuống: “Thời gian của tôi không có nhiều.
Nếu ai đó nửa đêm tỉnh ngủ phát hiện tôi không có trên giường thì phiền lắm.
Tôi sẽ nói hai việc.”
An Nghỉ nghiêm túc “Ừ ừ” mà ngồi xuống trước mặt Viêm Vương.
Viêm Vương hắng giọng: “Thứ nhất, tôi đã thấy Mio.”
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng dội lại từ cách xa ngàn dặm.
Viêm Vương: “Nói thật, tình trạng của anh ta không tốt lắm.
Cũng không biết trước đó bọn chúng đã làm gì, nhưng trông rất… tệ.
Đến giờ có lẽ anh ta vẫn chưa bị tiêm thuốc mê, chắc là sợ ảnh hưởng đến thành phần máu, nhưng máu bị rút rất nhiều, vết thương từ lần đụng độ với bọn tôi cũng chưa khỏi hẳn.”
“Vẫn chưa khỏi?” An Nghỉ kêu lên: “Đã qua bao lâu rồi chứ!” Phải biết vết thương khi hắn chạm trán với rồng biến dị và gãy xương ống chân cũng chỉ mất một tuần đã khỏi hẳn.
“Có thể do không được ăn hoặc truyền dinh dưỡng, tôi cũng không biết.” Viêm Vương buông thõng tay.
“Hơn nữa, vết thương do đạn bắn mà không gắp đầu đạn ra sẽ rất khó lành.
Dù sau này da thịt khép lại, viên đạn vẫn sẽ kẹt trong thân thể, không chừng còn di chuyển đến những vị trí nguy hiểm.”
An Nghỉ nhấp nhổm không yên: “Chẳng lẽ ngay cả xác đạn cũng không lấy ra cho anh ấy?”
“Anh ta chỉ cần bất tử là được, ai thèm phí công quan tâm một cái túi máu.
Đừng có ngắt lời tôi nữa.” Viêm Vương đè tay xuống, ý bảo cậu tạm thời đừng nóng nảy.
“Ý tôi là, nếu muốn cứu Mio thì tốt nhất không nên trì hoãn thêm.
Với cường độ thí nghiệm này, rút thêm mấy bịch máu nữa e là cũng đi đời.”
An Nghỉ lại ngồi dựa vào cạnh bàn trầm tư: “Không, chuyện đã không còn đơn giản như vậy nữa.
Vốn dĩ kế hoạch của bọn tôi chỉ là cứu Mio, nhưng hiện tại…” Cậu thoáng liếc nhìn Lid, thấy đối phương cũng đang nhìn mình.
“Không thể để trạm tị nạn rơi vào tay Firefre.”
Ngoài dự đoán là Viêm Vương cũng gật đầu: “Đây là chuyện thứ hai tôi muốn nói.”
“Tôi đã thử dò hỏi một chút, về lý do giam cầm Mio, tới giờ Firefre vẫn chưa nói sự thật với cả đoàn.
Gã chỉ giải thích mơ hồ về kế hoạch thí nghiệm gien đột biến gì đó.
Nhưng trong đội có rất nhiều người từng quen biết Mio, không có hảo cảm thì cũng từng là đồng đội.
Hôm qua Firefre có thể thản nhiên bỏ mặc bọn tôi, hôm nay lại lấy đồng đội cũ ra làm thí nghiệm vô nhân đạo như vậy, không biết ngày mai còn có thể làm ra chuyện gì.
Bất mãn trong đoàn đã rất lớn rồi.”
“Gã đã rất cố gắng đè ép những suy nghĩ đó, nhưng thí nghiệm tiến triển cũng không quá thuận lợi.” Viêm Vương nói.
“Huyết thanh miễn cưỡng tinh luyện được cực kỳ khó bảo quản, chưa kịp đưa vào thí nghiệm đã biến chất.
Sáng nay tôi còn nghe nói lão muốn dùng người sống làm thí nghiệm.”
Lid nghe vậy không nhịn được kêu lên: “Cái gì!”
An Nghỉ cũng khiếp sợ: “Người sống? Chẳng lẽ gã giam nhiều người như vậy là để…”
Lid lắc đầu, không biết là đang phủ nhận hay không thể tin nổi: “Mấy người Điền An, Hồng Trà đều bị giam lỏng, để làm tài nguyên sinh sản bán đi…”
Một cơn buồn nôn dâng lên trong họng An Nghỉ: “Sao ông biết?”
Lid hơi cúi đầu: “Tuần trước hình như có hai gã trong Yahwili định… định… Điền An.”
Cậu nghẹn họng mãi không thốt ra nổi hai chữ “cưỡng bức”.
Lid nói thật nhanh: “Nhưng may mắn là không có việc gì, do gã đoàn trưởng kia ngăn lại.
Gã nổi sung lên, nói cái gì mà không được làm hỏng chất lượng hàng hóa, lỡ mang thai thì coi như vứt.”
Viêm Vương cười lạnh: “Đúng là phong cách của gã.”
Cậu ta nói tiếp: “Chuyện thí nghiệm trên người sống tôi nghe được từ một người trong đội.
Thông tin này có thể tới tai tôi chứng tỏ rất nhiều người đã biết, mọi người đều rất phản cảm.”
72 bỗng nhiên cất tiếng rên rỉ: “Có thể nói vào trọng điểm không, rốt cuộc khi nào giết người?”
Viêm Vương liếc hắn, cũng không nổi cáu: “Trọng điểm chính là, tôi cảm thấy người có cùng mục đích với chúng ta không chỉ giới hạn trong căn phòng này.”
Im lặng hồi lâu, Ian bỗng nhiên lên tiếng: “Mục đích của chúng ta là gì?”
Viêm Vương lập tức đáp: “Giết chết Firefre, chọn ra đoàn trưởng mới, lấy lại danh dự cho Yahwili.”
An Nghỉ bổ sung: “Cứu Mio và những người khác bị nhốt trong trạm.”
Lid nghĩ nghĩ, cũng nói: “Khiến toàn bộ người của Yahwili vĩnh viễn rời khỏi trạm.” Cậu khẽ liếc Viêm Vương một cái, thấp giọng sửa lời: “Trừ cậu ra.”
Số 2 lắc lắc ngón tay: “Thế là ba cái.”
Ian: “Tuy nhiên, tất cả đều có cùng một mục tiêu.”
An Nghỉ: “Firefre.”
Ian gật đầu: “Không sai, không có gã, những thành viên khác vốn chẳng biết gì chắc chắn cũng không hứng thú với kế hoạch cải tạo gien gì đó.
Gã sợ người khác nhòm ngó con ngỗng đẻ trứng vàng này nên mới bí mật tiến hành, ngược lại cũng tự cô lập chính mình.
Có điều, không có hứng thú với cải tạo gien, chưa chắc đã không có hứng thú với những thứ khác.”
Viêm Vương nhíu mày: “Là sao?”
Ian: “Trạm tị nạn này, tài nguyên và nhân lực đều rất phong phú.
Thừa dịp cháy nhà hôi của, chiếm giữ toàn bộ nơi này, những người khác chưa chắc đã không ủng hộ.
Nếu chúng ta chỉ đơn giản giết chết Firefre, rồi để Yahwili rơi vài tay một kẻ độc tài khác, vậy ba mục đích cũng chỉ đạt được một.”
Viêm Vương chống cằm, trầm giọng: “Ý anh là, trước khi động thủ phải phân chia trận doanh?”
Ian nói: “Tìm ra vây cánh thực sự của kẻ địch, còn lại kẻ địch của kẻ địch đều là bạn.”
Viêm Vương lắc đầu: “Thời gian quá ngắn, bất chấp dò xét rất nguy hiểm.
Mà liên minh nếu thành lập trong thời gian ngắn như vậy cũng không vững chắc.”
Ian trỏ vào ngực cậu ta, nói: “Bất luận thế nào, chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào cậu.
Cụ thể có thành hay không, cũng chỉ có một cách mới biết được.”
Viêm Vương nhìn ánh mắt anh, hiểu ra, vô thức ưỡn ngực: “Để tôi thử xem.”
Ian gật đầu: “Cũng chỉ có thể thử.”
Khối cầu nhỏ phát sáng Viêm Vương mang đến từ từ tối dần, giọng nói thanh thúy của An Nghỉ bỗng vang lên: “Em có một kế hoạch.”
Mọi người đồng loạt quay qua.
An Nghỉ lắc lắc khối cầu pha lê, chờ ánh sáng ấm áp một lần nữa trải rộng: “Sáng mai Viêm Vương bắt đầu thử dò xét thái độ của mọi người trong lữ đoàn Lily.
Nếu chắc chắn có thể hỗ trợ chúng ta thì nhắc họ đừng uống nước sau giờ cơm tối.”
Số 2: “Uống nước?”
An Nghỉ hỏi Ian: “Bác sĩ, anh có thể chế ra loại thuốc ngủ công hiệu cực mạnh hay cái gì tương tự không?”
Ian nhất thời chưa kịp phản ứng: “Có đủ nguyên liệu là được, cũng không khó…”
“Nơi này không phải Phế Thổ, trên Phế Thổ mọi người lúc nào cũng phải xách theo rất nhiều đồ trữ nước, vào trạm mới được lấy theo nhu cầu.
Nhưng ở đây, nguồn nước của mỗi người đều như nhau.” An Nghỉ chỉ vào Lid: “Đều được phát từ trạm lọc nước tầng bốn.”
“Hàng ngày, nước sẽ được cấp lần đầu tiên vào bữa sáng, lần thứ hai sau giờ cơm tối trước giờ tắt đèn.
Lợi dụng khoảng thời gian sau giờ cơm, Lid sẽ bỏ thuốc ngủ vào đầu nguồn nước, như vậy đến gần thời điểm tắt đèn thuốc sẽ bắt đầu phát huy tác dụng.
Tính đến trường hợp cơ địa từng người khác nhau, có người phản ứng nhanh mà đi ngủ trước cũng sẽ không gây cảnh giác quá lớn.” An Nghỉ nói.
“Như vậy chúng ta sẽ dư dả thời gian hơn một chút.
Đến lúc đó chia thành ba hướng, Số 2 và 29 tiên phong khống chế Firefre và đám chó săn của gã, bác sĩ giúp Mio phẫu thuật gắp mảnh đạn ra, em và Lid sẽ tìm cách cứu mọi người bị nhốt trong trạm.”
An Nghỉ nói xong, mọi người đều không có phản ứng gì.
Cậu bất giác căng thẳng, chà chà ngón tay lên mép áo.
Ian hỏi: “An Nghỉ, kế hoạch này em nghĩ từ bao giờ vậy?”
An Nghỉ mơ hồ nói: “Vừa nãy ạ.”
Mọi người trầm mặc hồi lâu
29 lên tiếng trước tiên: “Tôi thấy khá ổn.”
Lid nói: “Tôi cũng tán thành.”
72: “Không tán thành, sao tôi chẳng có việc gì làm thế?”
Số 2 mặc kệ hắn: “Dược liệu lấy đâu ra bây giờ?”
An Nghỉ đã sớm nghĩ đến vấn đề này: “Ở tầng bảy, em sẽ đi trộm.
Lid không thể rời khỏi tầm mắt của những người khác quá lâu, ngoài cậu ấy chỉ có em thông thuộc nơi này, hơn nữa trước kia em cũng từng làm việc ở phòng khám, vị trí sắp xếp các nguyên liệu em đều quen thuộc.
Không có nhiều người của Yahwili biết mặt em, em chỉ cần đổi sang quần áo của trạm, lau mặt, dù có bị bắt gặp cũng sẽ không bị phát hiện ngay.”
Ian dường như không quá đồng ý: “Đó là nếu em không đụng phải Firefre.”
An Nghỉ nghẹn lời, Viêm Vương nói: “Trước mắt cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể hy vọng cậu không chạm mặt gã.
Bởi vì, tôi muốn tự tay giết chết gã.”
Kế hoạch vừa thành hình không kịp suy xét thêm quá nhiều, mọi người lập tức phân chia hành động, đêm trước ngày bão vốn không có thời gian để ngủ.
Sắp tới hừng đông, vẻ ngoài biến dị của đám Số 2 quả thực quá nổi bật, không thích hợp đi đi lại lại bên ngoài, trực tiếp bị tống xuống tầng chót cùng mới khai phá được một nửa đã bỏ hoang.
Viêm Vương trở lại kí túc xá, Ian và An Nghỉ đang đổi sang trang phục của trạm tị nạn mà Lid mang tới.
“A…” An Nghỉ tròng bộ áo liền quần lên người, vừa định kéo khóa thì phát hiện hơi chật.
Lid đi tới lật cổ áo lên nhìn: “Đúng cỡ của ông mà.”
“Béo ra sao?” An Nghỉ buồn bực cúi đầu nhìn vùng bụng phẳng lì của mình.
“Là do cơ thể em rắn chắc hơn, cũng cao lên nữa.” Ian bóp bóp vai cậu.
An Nghỉ thoáng liếc nhìn Lid, hai người ăn ý quay lưng lại dựa vào nhau.
Ian đưa tay chặn sau gáy Lid, An Nghỉ ngoái đầu nhìn, thấy anh ra dấu nói: “Còn kém từng này.”
An Nghỉ bĩu môi, Lid nhếch miệng cười cười.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Lid bỗng nhiên giang tay ôm chầm lấy An Nghỉ: “Mọi người biết ông vẫn ổn, chắc chắn sẽ rất vui.”
Sống mũi An Nghỉ chua xót: “Nếu mọi người đều ổn, tôi cũng sẽ rất vui.” Cậu mím môi.
“Nhưng mà, lần này làm xong… tôi, có lẽ tôi…”
Lid: “Ông vẫn sẽ rời đi, đúng không?”
An Nghỉ cúi đầu, như muốn chôn mặt mình vào trong ngực.
Lid nói: “Từ