Viêm Vương xông nhầm vào cấm địa qua vài tiếng vẫn chưa hoàn hồn được, ngơ ngơ ngác ngác đến tận ngày hôm sau —— rốt cuộc nghênh đón thời khắc bị trạm tị nạn đuổi ra khỏi cửa.
Cơ hồ toàn bộ nhân khẩu trong trạm đều tập trung trên tầng địa biểu.
Viêm Vương đã chỉnh trang xong xuôi, nhưng An Nghỉ và Phế Thổ mãi vẫn chưa thấy xuất hiện —— Người trong trạm có thái độ khác nhau với họ, không có ai giục đi, hai người dường như cũng hoàn toàn quên luôn chuyện cấp bách này.
Viêm Vương nghển cổ nhìn ngó xung quanh, Ian hỏi: “Tìm An Nghỉ à?”
Viêm Vương: “Không thèm tới tiễn luôn, vô lương tâm.”
Ian cười cười: “Cậu xuống tìm thằng bé là được mà.”
Không nhắc tới thì thôi, Viêm Vương vừa nghĩ đến khung cảnh lần trước lúc đẩy mở cửa phòng An Nghỉ, từ đỉnh đầu đến ngón chân đã lập tức hồng thấu, vội vàng xua tay: “Thôi thôi thôi bỏ đi!”
Ian không hiểu: “Tôi đi gọi giúp cậu nhé?”
Viêm Vương theo bản năng lập tức đáp “Không cần”, nhưng nghĩ nghĩ lại, lại nói: “Cũng được, nhưng mà bác sĩ không đi ạ?”
Ian nheo nheo mắt: “Có chứ, đi cùng các cậu, chờ nhé.”
Thực tế Phế Thổ và An Nghỉ cũng không có làm chuyện khiến người ta mặt đỏ tai hồng như Viêm Vương nghĩ, lúc này cả hai đang chuẩn bị lên đường.
Đầu tiên là lục lọi trong đống “di vật” của Firefre tìm được hành trang trước đó bị đánh cướp của Phế Thổ —— ngoài vũ khí và đồ đạc của hắn, thứ quan trọng nhất đương nhiên là tiền tiết kiệm để trang trải cuộc sống mới —— toàn bộ ruột bút vẫn nguyên vẹn nằm trong túi đồ, bình an vô sự.
Bộ phận phụ trách thu dọn thi thể hoàn toàn không có khái niệm gì về “tiền” trên Phế Thổ, lấy ra một đống ruột bút của Firefre, hỏi: “Vẫn còn này, có cần không?”
Phế Thổ mở túi kiểm kê một lượt, tỏ vẻ như trút được gánh nặng, cất gọn hết vào dây đai đeo trước ngực, từ đầu đến chân tỏa ra bong bóng lấp lánh hạnh phúc.
An Nghỉ hoảng sợ dụi dụi hai mắt, sau đó tập trung nhìn lại —— Trước mắt vẫn là Phế Thổ mặt than.
Lượng lớn vũ khí trước đó lấy được từ trấn Nê Thạch mấy người Số 2 vẫn chưa mang đi, sau khi thương lượng, An Nghỉ và Phế Thổ quyết định để lại hết cho trạm tị nạn, coi như chút bù đắp nhỏ khi không thể ở lại nơi này hỗ trợ.
Hai người khiêng qua khiêng lại hai lượt mới chuyển hết được số vũ khí vào kho trống tầng tám —— nhớ lại lần đầu trốn khỏi đây, cậu và Phế Thổ cũng đã lén mang đi không ít vật tư, hiện tại coi như bù lại gấp mấy lần.
Làm xong này hết thảy, lúc cả hai đang chuẩn bị lên lầu thì chạm mặt Lid, trong tay đối phương ôm một chồng quần áo.
An Nghỉ vừa liếc mắt đã nhận ra đó trang phục bảo hộ lúc lẻn vào trạm tị nạn cậu thuận tay cởi ra để lại ở nhà kho tầng hai.
Cậu nhận lấy quần áo từ Lid —— đã được giặt sạch gấp gọn, tản ra mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt quen thuộc.
An Nghỉ cúi đầu, có chút khó lòng mở miệng.
Ít ra lần này còn có cơ hội nói lời tạm biệt.
Cậu nói đùa: “Giặt sạch vậy làm gì, ra ngoài nửa tiếng là bẩn hết rồi.”
Lid cũng hơi cúi đầu, ngập ngừng nói: “Nghe có vẻ, là một chỗ hỏng bét nhỉ.”
An Nghỉ gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy.”
Lid ngẩng đầu lên, cả hai nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của đối phương, An Nghỉ vội vàng nói: “Ông đừng có khóc, ông mà khóc là tôi lại không nhịn được.”
Lid lập tức dùng mu bàn tay bay quẹt ngang mắt: “Gì chứ, có ông khóc thì có.”
Cả hai nhìn nhau ngây ngô cười cười, trong chớp mắt bỗng nhiên chuyển sang cảnh tượng ôm chầm lấy nhau, bất chấp khóc òa.
An Nghỉ: “Oa huhuhu ——”
Phế Thổ: “…”
Lid: “Nếu muốn về thì, lúc nào, lúc nào về cũng được, huhu ——”
An Nghỉ: “Lid —— hức…”
Trán Phế Thổ nổi gân xanh, xách gáy An Nghỉ lên: “…Đủ rồi, đi thôi.”
Lúc An Nghỉ bị xách lên lầu, Viêm Vương đang phát biểu đoạn cuối thông cáo tiễn biệt kiếp sống fanboy của mình.
“Đối với tôi mà nói, cũng như đối với các vị đây —— thậm chí đối với rất nhiều người bên ngoài, danh xưng Yahwili này không chỉ đại diện cho một lữ đoàn thợ săn tiền thưởng trên Phế Thổ, nó đã từng đại diện cho phép tắc giữa hỗn loạn, kiên cường giữa bất công, và chính nghĩa giữa đống đổ nát.
Nó đã từng thu về rất nhiều ngưỡng mộ, rất nhiều tôn kính, rất nhiều máu và nước mắt, cũng như rất nhiều hy sinh.”
Một đám đàn ông cao to lực lưỡng của Yahwili sống mũi cay xè, những cư dân gầy yếu của trạm tị nạn thì mặt không cảm xúc.
“Nhưng cho đến hôm nay, ngay cả tôi cũng không thể không thừa nhận, lữ đoàn này có thể vì đội trưởng Minh mà sinh ra, mà lớn mạnh, mà trở thành dáng vẻ tất cả chúng ta từng nhận thức, từng khắc ghi, cũng không thể tránh khỏi vì đội trưởng Minh ra đi mà dần dần hủy diệt.
Từng cá nhân trong đoàn, phẩm chất, năng lực đều vô cùng nổi bật, vốn cũng vì một người mà tụ tập lại cùng nhau, để rồi đến khi người đó ra đi, đã cố hết sức chèo chống chút hơi tàn sót lại, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cái xác trống rỗng không có linh hồn mà thôi.”
“Vì thế hôm nay, chính là thời khắc tiễn biệt.” Cậu ta giơ cao chiếc huy hiệu đoàn hình móng vuốt màu vàng kim, rồi đặt bên khóe môi: “Nguyện cùng lưỡi đao sắc bén sớm tối bầu bạn.”
Tất cả cùng hô lên: “Nguyện cùng lưỡi đao sắc bén sớm tối bầu bạn.”
Phế Thổ cũng thấp giọng: “Nguyện cùng lưỡi đao sắc bén sớm tối bầu bạn.”
An Nghỉ ngẩng đầu nhìn hắn, Phế Thổ cũng nhìn lại —— nét mặt hắn dường như có chút thay đổi, khẽ giải thích: “Để có thể săn bắt đồ ăn sinh tồn, đánh lui kẻ địch khát máu, và bảo vệ những thứ quý giá nhất với mình.”
Lữ đoàn Yahwili vang danh Phế Thổ, hôm nay chính thức sụp đổ, kết thúc một thời đại hùng tráng.
Qua hôm nay, đa số thành viên lựa chọn độc hành, cũng có vài người giao dịch với trạm tị nạn, ở lại làm “chiến sĩ”.
Những kẻ đã từng trực tiếp hoặc gián tiếp tham gia thương tổn, giết hại cư dân trong trạm, vốn bị nhốt tại phòng nghỉ tầng năm, nhưng đến đêm hôm sau đã bị một nhóm cư dân căm phẫn lẻn vào giết sạch toàn bộ.
Trạm tị nạn có ý bao che không muốn tra rõ hung thủ, dù sao Yahwili cũng đã không còn tồn tại, có truy cứu cũng không giải quyết được gì.
Viêm Vương cùng vài đồng đội cũ hợp thành một lữ đoàn săn tiền thưởng mới, kết bạn với Ian tiện đường quay về khu chợ Phiên thành.
Phế Thổ và An Nghỉ đi cùng bọn họ vài ngày, sau đó nói lời tạm biệt ở đoạn đường phân nhánh, hướng về những địa phương khác nhau.
Đích đến của họ, là trời sao biển rộng.
–
Mấy ngày sau.
Hôm nay trời râm mát không có gió, hai người chỉ đội mũ choàng và mang mặt nạ hô hấp, ngay cả kính bảo hộ cũng không cần đeo.
An Nghỉ đặt tay ngang lông mày nheo mắt nhìn phía trước, hỏi: “Sao mỗi lần đi là đường xá lại khác nhau vậy?”
Mới đầu, cậu nghĩ là do mình mù đường, dù sao dưới chân chỉ toàn cát vàng, mà cậu thì luôn cắm đầu theo sau Phế Thổ, không nhận ra cũng là chuyện như bình thường.
Nhưng thứ trước mặt này, cậu chắc chắn trước kia mình chưa từng thấy qua.
Một tuyến đường ray tàu lượn siêu tốc kéo dài khoảng 1km lẳng lặng đứng giữa vùng đất Phế Thổ, tuy đoạn đầu và đoạn cuối đều đã sụp xuống, nhưng vẫn tràn ngập khí thế, tựa như một bộ xương khủng long đồ sộ bị thời gian ngưng đọng.
Phế Thổ dường như không bất ngờ chút nào, chỉ nói: “Hết cách rồi, sau bão cát rất nhiều nơi trên địa biểu bị biến đổi, chỉ có thể dựa vào la bàn vạch ra lộ trình đại khái, nhưng ảnh hưởng của từ trường khiến phương hướng xảy ra sai lệch.
Thời tiết thì không phải lúc nào cũng đủ tốt để quan sát được sao.”
“Bầu trời sao siêu đẹp!” An Nghỉ lập tức nói, “Nhưng mà đây là cái gì ạ?”
Cậu nhìn chằm chằm bảng chữ cái khổng lồ trên mặt đất hồi lâu cũng không đọc được trên đó viết gì, lại nghe thấy Phế Thổ cười nhạo: “Sang bên này.”
Lúc đó An Nghỉ mới phát hiện mình nhìn ngược, xấu hổ vòng ra phía trước.
“C, cô… Công viên giải trí.” An Nghỉ đọc từng chữ.
“Công viên giải trí là gì?”
Phế Thổ không hứng thú nói: “Chỗ vui chơi của con người ngày trước, đại khái là chơi trò chơi gì đó…”
Hắn còn chưa dứt lời, An Nghỉ đã nhấc chân định đi vào.
Phế Thổ vội vàng kéo cậu lại: “Làm gì đó, hôm qua vì em muốn đi dạo cái bãi đỗ xe gì đó mà chậm mất nửa ngày rồi.”
“Không phải bãi đỗ xe, là triển lãm xe hơi!” An Nghỉ phản bác.
“Không phải anh cũng rất thích cái xe màu đỏ đó sao…”
Cũng tầm giờ này hôm qua, Phế Thổ đang đứng trong một đại sảnh trưng bày xe hơi bốn bề lọt gió, nhập vai nhiệt tình chào hàng con xe thể thao đỏ tươi đã bị trộm sạch động cơ: “Ngài thấy sao, tính năng ưu việt, hay thử đi hóng gió một chút?”
An Nghỉ kích hoạt kỹ năng “Đôi mắt đáng thương của dê nhỏ”, mềm mại cầu xin: “Đi xem một chút thôi mà…”
Phế Thổ còn chưa kịp nói gì, cậu đã nhảy tới cạnh một sạp kem trống rỗng chỉ còn lớp vỏ, tò mò đánh giá.
Phế Thổ cau mày nhìn đồng hồ, nói: “Nửa tiếng thôi đấy.”
An Nghỉ vội vàng gật đầu, sải bước vào trung tâm công viên.
Cậu đi vòng vòng quanh một cái đu quay cao ngất đã rụng mất nửa vòng quay —— còn muốn vào ngồi thử một khoang ngắm cảnh, nhưng cửa khoang đã hoàn toàn kẹt cứng, Phế Thổ lại không chịu hỗ trợ, chỉ đành bỏ cuộc.
Phế Thổ chắp tay đi theo sau cậu, lạnh lẽo nói: “Thứ này leo lên cũng chỉ thấy toàn cát thôi, chẳng có gì mới mẻ cả.”
An Nghỉ không bận tâm, rất nhanh lại phát hiện một con thuyền hải tặc cách đó không xa.
Cậu đến gần đọc bảng giới thiệu, hỏi: “Hóa ra đây chính là ‘thuyền’ sao, cái phi thuyền tuần hoàn kia cũng trông thế này ạ?”
Phế Thổ nhìn chiếc thuyền gỗ đã mục nát gần hết: “Thứ này ngay cả khoang khép kín và động cơ phản trọng lực cũng không có, chạy thế nào được.”
An Nghỉ lại vòng ra đầu thuyền, thấy nơi đó chạm trổ một nữ yêu, ngạc nhiên nói: “Ở đây có mỹ nhân ngư nè!”
Phế Thổ nghĩ thầm —— còn biết cả mỹ nhân ngư cơ à, kết quả vừa đến gần đã thấy một nữ yêu thân người đuôi rắn, mặt mày dữ tợn, phần đuôi tóc toàn là đầu rắn đang khè lưỡi, trong tay còn cầm một cây đinh ba.
Rốt cuộc em có hiểu lầm gì với mỹ nhân ngư thế?
Thứ được bảo tồn nguyên vẹn nhất cả công viên lại là một cái vòng quay ngựa gỗ, tuy các lá sắt trên trần nhà đã