CHƯƠNG 195: LỪA GẠT, NGƯỜI NÀO THIẾT KẾ
Editor: Luna Huang
“Khuynh Thành ngươi làm gì thế? Mau trở về, bên trong nguy hiểm!” Cố Thiếu Dương thấy Cố Khuynh Thành thẳng vọt vào trong rừng rậm, vội vã hướng về phía bóng lưng của nàng hô to, thoáng cái, đưa tới rất nhiều ánh mắt, Tu Văn cũng xoay đầu lại, lại thân ảnh của Cố Khuynh Thành, đã tiêu thất ở tại rừng rậm, tốc độ cực nhanh, chỉ hắn thấy được một vạt áo.
Nhưng lại đủ để cho hắn nhận ra, người vọt vào, thật là Cố Khuynh Thành.
Bạch Tuyết thấy thế, cũng bỗng nhiên nghĩ tới, kinh hô: “Không tốt, Dạ ca ca còn ở bên trong!” Nói, Bạch Tuyết cũng vọt vào.
Dạ Thương Lan là người tốt nhất ở hoàng cung Bạch Hổ quốc của Bạch Tuyết, có lẽ là bởi vì hai người đều là bị nữ hoàng cướp đi, nên Dạ Thương Lan luôn luôn tốt với nàng, tuy nói lúc Dạ Thương Lan nhận ra nàng, không có vạch trần, nhưng Bạch Tuyết biết, Dạ Thương Lan hiểu nàng, nên mới không có vạch trần nàng.
“Bạch Tuyết, ngươi muốn đi đâu?” Cố Thiếu Dương kéo cổ tay của Bạch Tuyết, lôi nàng trở về.
Nhưng trong lòng Bạch Tuyết lo lắng Dạ Thương Lan, căn bản không có thời gian giải thích với Cố Thiếu Dương, chỉ có thể nói một câu: “Buông ta ra!” Liền nắm chặt nắm tay, bộc phát ra một trận chân khí mãnh liệt, thẳng để Cố Thiếu Dương buông tay ra, đảo lui lại mấy bước.
Sau đó, vọt tới hướng rừng rậm.
Cố Thiếu Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng của Bạch Tuyết, thật không ngờ, Bạch Tuyết sẽ xuất thủ với hắn, hắn đến một chút phòng bị cũng không có, đã bị Bạch Tuyết lấy lực lượng của một vũ sư, đẩy ra.
Đây…
Trong lòng Cố Thiếu Dương buồn buồn, không biết nên nói như thế nào, hình như tất cả lời nói, đều ngăn ở trong cổ họng, vô pháp phun ra, một bên Cố Văn Mãn thập phần lo lắng tình huống của Cố Khuynh Thành, liền lôi Cố Thiếu Dương, “Thiếu Dương, chúng ta nhanh lên đi vào tìm thất tiểu thư đi.”
Nhưng nói xong, Cố Thiếu Dương cũng không có một chút xíu phản ứng, cả người hình như choáng váng.
Cố Văn Mãn thấy thế, vò đầu bứt tai, quên đi, tự hắn đi!
Không đợi Cố Thiếu Dương phản ứng kịp, Cố Văn Mãn liền vọt vào trong rừng rậm, Tu Văn đứng nơi xa, thấy vài người, liên tiếp chạy vào trong rừng rậm, sắc mặt đen như đáy nồi, quay đầu dặn dò đại trưởng lão một tiếng, “Ngươi mang những học sinh khác ly khai trước, ta và Hạo Văn vào tìm mấy người kia, chờ một chút hội hợp ở Thanh Minh thành.”
Nói xong, Tu Văn kéo Hạo Văn, bước nhanh hướng về rừng rậm vài người biến mất.
Đại trưởng lão nhìn bóng lưng của hai người, thở dài, đều đâu vào đấy chủ trì đại cục, tổ chức các học sinh, ngồi trên ma thú phi hành trước, trở lại Thanh Minh thành, nhưng Ngọc Vô Thương vẫn bất động.
Tại chỗ đứng một hồi, Ngọc Vô Thương cùng đại trưởng lão nói chút gì, sau đó xoay người đi vào rừng rậm, rất rõ ràng cho thấy đi tìm người.
Cố Thiếu Dương thấy thế, cũng phục hồi tinh thần lại, đi theo phía sau của Ngọc Vô Thương, vọt vào.
Những người khác thấy thế, trong lúc nhất thời cũng không biết là nên đi hay là nên ở lại, dù sao mọi người đều là cùng đi, hiện tại tổng phó viện trưởng đã ở trong rừng rậm, bọn họ cứ đi như vậy, hình như rất không đạo nghĩa, nhưng bọn họ tự thân thực lực hữu hạn, không có biện pháp đi mạo hiểm.
Vọng Thư Uyển
Trịch trục chỉ chốc lát, mọi người vẫn chọn ly khai, chỉ bất quá, đại trưởng lão chọn lưu lại, để các trưởng lão khác, mang theo các học sinh đi trước. Đợi sau khi mọi người rời khỏi, đại trưởng lão cũng bước nhanh đi vào.
Lúc này, Cố Khuynh Thành đã đi tới địa phương lúc trước khi rời đi, lại không nhìn thấy Dạ Thương Lan, giữa lúc Cố Khuynh Thành bốn mắt nhìn, đất ở dưới chân hoảng động càng lợi hại, tỉ mỉ nghe, tựa hồ còn có thể nghe được thanh chạy trốn nổ vang.
Vừa nghe, như là thiên quân vạn mã.
Mặt nhỏ của Cố Khuynh Thành mặt tối sầm, vận khí của hắn khó trách có chút quá tốt, ma thú cuồng triều sớm phát sinh, loại chuyện trăm năm khó có được này, đều bị nàng gặp, vận khí của hắn, quả thực nghịch thiên!
Đáng tiếc, bây giờ không phải là thời gian đùa giỡn!
Trong lòng Cố Khuynh Thành cảnh giác, rất nhanh xuyên trong rừng rậm, vừa chạy vừa hô: “Dạ Thương Lan, ngươi ở đâu?”
Trong rừng rậm, khắp nơi đều là tiếng vang của Cố Khuynh Thành, nhưng không có thanh âm của Dạ Thương Lan, Cố Khuynh Thành nghĩ thầm: Người này, chẳng lẽ đã chết đi?
Cái ý niệm này vừa ra, Cố Khuynh Thành lập tức phủ nhận.
Mê dược nàng hạ, cũng không phải độc dược, Dạ Thương Lan hẳn không có nguy hiểm tính mạng mới phải, lẽ nào Dạ Thương Lan trốn thoát?
Cố Khuynh Thành âm thầm thở dài, tiếp tục tìm kiếm trong rừng rậm, tiếng oanh minh bên tai tương tự với ô tô đinh tai nhức ốc, cũng càng ngày càng gần, Cố Khuynh Thành nóng ruột, càng sốt ruột, càng phải tỉnh táo lại, đây là hành vi chuẩn tắc nhất của Cố Khuynh Thành.
Ngay thời gian Cố Khuynh Thành tìm kiếm Dạ Thương Lan khắp nơi, Bạch Tuyết cũng chạy vào, một đường chạy chậm ở phía sau Cố Khuynh Thành, thở hồng hộc nói: “Khuynh Thành, tìm được Dạ ca ca chưa?”
“Vẫn chưa.” Cố Khuynh Thành cũng không quay đầu lại, ném ra hai chữ này, liền tiếp tục tìm kiếm, nhìn cũng chẳng buồn nhìn, càng không có đi hỏi Bạch Tuyết vì sao cũng tiến đến.
Bạch Tuyết có chút lo lắng nói: “Hai người các ngươi xa nhau ở địa phương nào, hắn như thế nào nửa ngày cũng chưa trở lại?”
“Ta hạ mê dược hắn.” Liều thuốc lớn như vậy, mê đảo được một đám cọp, huống chi Dạ Thương Lan bất quá là một người, dù cho thực lực cao tới đâu, vừa trúng, liền ngất mới phải, thế nào lại không thân ảnh?
Cố Khuynh Thành thầm nghĩ kỳ quái, không có giấu diếm Bạch Tuyết, trực tiếp đem sự thực nói cho Bạch Tuyết biết.
Nhưng Bạch Tuyết nghe xong, hai mắt trừng như chuông đồng, “Ngươi, ngươi dĩ nhiên hạ mê dược Dạ ca ca? Ngươi có biết hay không, Dạ ca ca cái gì cũng còn không sợ, chỉ sợ mê dược!” Nàng thà rằng Cố Khuynh Thành hạ độc dược, cũng tốt hơn mê dược!
Phải biết rằng, Dạ Thương Lan có thân thể bách độc bất xâm, thưòng lui tới độc dược gì, đều không có cách nào với hắn, nhưng có một lần cung nhân hạ nhầm mê hương, làm hại Dạ Thương Lan thiếu chút nữa chết, thế Bạch Tuyết mới biết, Dạ Thương Lan không thể tiếp xúc mê hương, mê dược.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Cố Khuynh Thành lần này dùng với Dạ Thương Lan, chính là mê dược, còn là cái loại dược hiệu rất mạnh!
Gì?
Không phải chứ. . .
Khóe miệng của Cố Khuynh Thành cuồng rút, hạ mê dược, hoàn toàn là bởi vì nàng không muốn giết Dạ Thương Lan mà thôi, lại không nghĩ rằng, Dạ Thương Lan cái gì cũng còn không sợ, liền sợ mê dược, đây. . . Trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?
Cố Khuynh Thành vỗ vỗ ót, quả thực không thể tiếp thu. Chết tiệt đầu tiên Dạ Thương Lan là trúng mê dược của nàng, lại gặp ma thú cuồng triều. . .
Khụ khụ. . . Nàng có thể nói, Dạ Thương Lan cùng vận khí của nàng, có tương đồng sao?
“Hiện tại không phải nói những thứ này, vẫn là nhanh lên tìm người đi.” Nói xong, Cố Khuynh Thành cứ tiếp tục tìm kiếm Dạ Thương Lan, Bạch Tuyết cũng không ngừng bận rộn tìm kiếm đại doanh.
Theo thời gian trôi qua, đại địa rung động