CHƯƠNG 196: MÃNG CHÀNG, CÁI CHẮN TINH THẦN LỰC
Editor: Luna Huang
Trong rừng chỉ có vô số thanh chạy trốn, Ngọc Vô Thương yên lặng hồi lâu, lúc này mới lên tiếng.
“Liền cùng ngươi nghĩ một dạng, ta và Cung Khanh Nguyệt, sớm bố trí ở đây, rắc vô số phấn hoa tình, thôi sử ma thú sớm động dục, nhưng lại sợ đến lúc đó, rất khó bãi bình, cho nên liền sớm bỏ phấn hoa rồi, vốn nghĩ, đợi các ngươi đến, hiệu quả của phấn hoa tình, đã lui ra không ít, nhưng không nghĩ tới…”
“Không nghĩ tới, dã ngoại thí luyện lần này, cư nhiên tới sớm?” Cố Khuynh Thành lạnh lùng cười nhẹ hai tiếng, liếc nhìn vẻ mặt hối hận của Ngọc Vô Thương, nói: “Ngươi thực sự nghĩ ta thông minh, liếc mắt một liền nhìn thấu dự định của các ngươi sao? Hay là, ngươi nhận thức vì kế hoạch của các ngươi, dễ dàng bị xem thấu như vậy?”
Hoài nghi đối với Ngọc Vô Thương cùng Cung Khanh Nguyệt, Cố Khuynh Thành chưa từng có dừng lại.
Nhưng, nàng chưa từng có nghĩ tới, ma thú cuồng triều sớm bạo phát, đúng là Ngọc Vô Thương cùng Cung Khanh Nguyệt luyện tập tạo thành, bởi vậy còn tạo thành toàn bộ trấn nhỏ bị tàn sát!
Cố Khuynh Thành thừa nhận, trên hai tay nàng, cũng dính không ít tiên huyết, nhưng nàng từ trước đến nay, chỉ giết người đáng chết, chưa từng như Ngọc Vô Thương cùng Cung Khanh Nguyệt, vì đạt được mục đích của chính mình, liên lụy một cái trấn nhỏ, chôn cùng bố cục của bọn họ!
Vừa nghĩ tới cảnh tượng trong trấn nhỏ, đầy đất phục thi, máu chảy thành sông, Cố Khuynh Thành cảm thấy, bản thân căn bản không nhận thức Ngọc Vô Thương.
Trước đây, nàng cho rằng, Ngọc Vô Thương ôn nhuận như ngọc, tính cách vô cùng tốt, không nghĩ tới, hắn mới là thủ đoạn độc ác nhất!
Buồn cười nhất chính là, nàng căn bản không có nhìn thấy luyện tập của hắn và Cung Khanh Nguyệt, nếu không có Đản Đản len lén nói cho nàng biết, trong lòng của Ngọc Vô Thương, có một ít mâu thuẫn, tất cả nơi này, hắn tựa hồ đã sớm biết, nàng vẫn đoán không ra!
Bất quá, Đản Đản cùng nàng nói rất mơ hồ, tựa hồ nhìn không thấu đến cùng Ngọc Vô Thương đang suy nghĩ gì.
Cố Khuynh Thành cười nhạt trong lòng, lại thật tò mò, Ngọc Vô Thương đến cùng dùng pháp bảo gì, đến bản lĩnh rình lòng người của Đản Đản, khi hắn ở đây, đều không hữu dụng.
“Ngươi, ngươi chưa đoán được sao?” Ngọc Vô Thương không nghĩ tới Cố Khuynh Thành đúng là gạt hắn.
Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Ta cũng là ngươi.” Không phải là thần, đoán không ra tâm tư của nhiều người như vậy!
Vọng Thư Uyển
Nếu như, nàng thật có thể đoán được tâm tư của mỗi một người, cần gì, bị Ngọc Vô Thương cùng Cung Khanh Nguyệt liên thủ đùa bỡn?
A, nói cho cùng, kế hoạch của Cung Khanh Nguyệt cùng Ngọc Vô Thương đều rất hoàn mỹ, nhưng quá mức hoàn mỹ, sẽ có kẽ hở, từ thời gian Cung Khanh Nguyệt cùng Ngọc Vô Thương nhiều lần lui tới, Cố Khuynh Thành liền ý thức được không thích hợp, nhưng không biết đến tột cùng là không đúng chỗ nào.
Thẳng ở đây, thẳng đến Ngọc Vô Thương tự nói ra tất cả, Cố Khuynh Thành rốt cuộc biết, đến tột cùng là không đúng chỗ nào. Lại nói tiếp, đây hết thảy toàn bộ đều là là bởi vì Ngọc Vô Thương, là hắn tự thua cho bản thân mình, mới để cho có cơ hội đoán được.
Nhưng lúc này, dù cho đã biết chuyện này là Ngọc Vô Thương cùng Cung Khanh Nguyệt liên thủ, Cố Khuynh Thành không có biện pháp hiện tại giải quyết Ngọc Vô Thương hoặc Cung Khanh Nguyệt.
Hô… Thở một hơi dài nhẹ nhõm, Cố Khuynh Thành dưới áp chế tức giận trong lòng, nhìn về phía Ngọc Vô Thương có chút chán chường, nói: “Ngươi thực sự cho rằng, Cung Khanh Nguyệt sẽ giúp ngươi? Ngươi chẳng lẽ, còn ngây thơ cho rằng, Cung Khanh Nguyệt thích là ngươi?”
“Đây…”
Ngọc Vô Thương chưa phản ứng kịp, trong lúc nhất thời không lời chống đở.
Cung Khanh Nguyệt đối với hắn chỉ có lợi dụng, điểm này, hắn là biết, biết thì biết, bất quá hắn yêu Cung Khanh Nguyệt, nên cho dù biết rõ Cung Khanh Nguyệt lợi dụng hắn, nhưng hắn vẫn cố chấp tin tưởng, trong lòng Cung Khanh Nguyệt có hắn.
Bởi vậy, mới có thể theo đề nghị của Cung Khanh Nguyệt, đáp ứng chuyện này, lại không nghĩ rằng sự tình xa xa vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
“Ha ha, Ngọc Vô Thương, các ngươi quả nhiên từng người đều ngây thơ.” Cố Khuynh Thành cười lạnh lắc đầu, thấy Ngọc Vô Thương ngây ngốc, nàng thực sự rất muốn, một quyền đưa hắn về với ông bà, nhưng nàng không làm như vậy, “Ngọc Vô Thương, nói thật cho ngươi biết, Cung Khanh Nguyệt thích Mộ Quân Tà, hơn nữa còn là thích cực kỳ lâu. Nàng làm chuyện này không phải là vì giúp ngươi, mà là muốn hại ta chết trong ma thú cuồng triều, ngươi hiểu chưa?”
Lòng của một nữ nhân mang ganh tỵ, Cố Khuynh Thành cho tới nay đều rõ ràng, tỷ như yêu mà không được sinh hận, đếm cũng đêm không xuể, ngay cả Cố Minh Nguyệt lúc đầu, cũng là bởi vì Lâu Thiều Hàn, năm lần bảy lượt thống hạ sát thủ với nàng.
Nhưng Lâu Thiều Hàn lại cố chấp cho rằng, Cố Minh Nguyệt là người tốt, chỉ có Cố Minh Nguyệt xứng với hắn, Cố Khuynh Thành phế vật này, tư cách xách giày cho hắn cũng không có! Mà bây giờ, Ngọc Vô Thương cũng cố chấp cho rằng, Cung Khanh Nguyệt thích là hắn, vì Cung Khanh Nguyệt làm một chuyện gì, hắn đều nguyện ý, dù cho để hắn chết!!
Bởi vì, hắn còn tưởng rằng, ba năm trước đây là hắn có lỗi với Cung Khanh Nguyệt, mới làm hại Cung Khanh Nguyệt vì tình gây thương tích, biến thành bộ dáng hiện tại.
Đối với tâm tư của Ngọc Vô Thương, Cố Khuynh Thành cũng chỉ có thể cười ha ha.
Vì tình gây thương tích?
Dù cho Cung Khanh Nguyệt vì tình gây thương tích, nàng cũng là bởi vì Mộ Quân Tà, cùng Ngọc Vô Thương không có một đồng quan hệ nào!
Nói trắng ra là, chuyện này, Ngọc Vô Thương là bị người gạt, nhưng đương sự như hắn, lại còn chưa rõ.
“Ta…” Thân thể của Ngọc Vô Thương mạnh nhoáng lên, suýt nữa bị rơi xuống, cũng may Cố Khuynh Thành tay mắt lanh lẹ, dùng linh lực cứu hắn về.
Nhưng động tĩnh như vậy, cũng kinh động người đang tìm Cố Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, mau xuống đây, cùng chúng ta trở về!”
“Thất tiểu thư, ngươi mau xuống a!”
“Khuynh Thành nha đầu, mấy người các ngươi, mau xuống đi, ma thú tới gần nơi này rồi!” Cố Thiếu Dương Cố Văn Mãn cùng Tu Văn ba người, trăm miệng một lời nói.
Cố Khuynh Thành lại cũng không thèm nhìn bọn hắn, trực tiếp ngồi lại trên nhánh cây, túm Bạch Tuyết vẻ mặt đờ đẫn, ném đến chỗ mấy người kia, “Các ngươi mang theo Bạch Tuyết, mau ly khai, không cần lo cho ta và Ngọc Vô Thương.”
Nói, Cố Khuynh Thành kéo Ngọc Vô Thương, hai người đón bầy ma thú, cấp tốc chạy như bay.
Vì phòng ngừa đám người Tu Văn đuổi theo, Cố Khuynh Thành phất tay thi một cái chắn, tăng thêm mấy viên thối vị hoàn, để đám người Tu Văn trong thời gian ngắn đuổi không kịp.
“Phanh… Phanh…” Âm thanh càng ngày càng gần, sắc mặt của Cố Khuynh Thành trầm xuống, cước bộ ngừng lại, mang theo Ngọc Vô Thương, xoay người ẩn vào sau thân cây, tiện tay từ trong túi càn khôn, lấy ra một ít mê dược, chuẩn bị sớm xuất thủ, mê đảo được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Ngọc Vô Thương nuốt nước bọt một cái, sắc mặt u ám, cũng không kiên định nói, “Khuynh Thành, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi có