CHƯƠNG 223: LÀ NÀNG, PHẾ LINH HẢI CỦA THỦY DUYỆT NHI
Editor: Luna Huang
Cố Khuynh Thành tiếp nhận vỏ trứng phượng hoàng, bỏ vào trong không gian giới chỉ, ngẩng đầu nhìn về phía Đản Đản.
Quang mang trên người Đản Đản dần dần biến mất lộ ra thân thể nho nhỏ, vừa xuất thế thân thể Đản Đản chỉ có bằng chim phổ thông, cả người dính đầy đản dịch, rất giống một con… gà trụi lông!
Khụ khụ… Quả thựca, Đản Đản hoàn toàn không có nửa điểm thần thái của phượng hoàng, lông chim toàn thân ướt nhẹp, trình màu xám tro nhạt, hình như Ma Tước hôi lưu lưu, vừa nhìn bộ dáng kia thật đúng là tiêu hồn.
Đản Đản cũng biết dáng dấp của mình thời khắc này khó coi, có chút ngượng ngùng rũ đầu nhỏ: “Mẫu thân…” Ngươi có thể không nhìn chằm chằm nhân gia hay không, nhân gia sẽ xấu hổ!
“Gì vậy… Đản Đản, ngươi mau tẩy thân đi, ta mang ngươi về.” Cố Khuynh Thành giả ý ho khan hai tiếng, quay đầu đi chỗ khác, nàng thực sự không muốn nói tạo hình của Đản Đản quá khó coi, dáng dấp gầy không được mấy lạng, hơn nữa lông chim ướt nhẹp toàn bộ dáng ở trên người, càng lộ ra gầy trơ cả xương.
Vỏ trứng phượng hoàng biết tự động cung cấp dinh dưỡng, hơn nữa doanh dưỡng dịch Mộ Quân Tà cho Đản Đản, lẽ ra Đản Đản phải được nuôi đến mập mới đúng, tại sao thành dáng dấp dinh dưỡng không đầy đủ như vậy…
“Ân, mẫu thân, cha, ta đi tẩy rửa một chút.” Đản Đản nhìn hình dạng của mình cũng có chút không thích, có được lời của Cố Khuynh Thành lập tức biến thành một đạo quang mang về túi càn khôn.
Cố Khuynh Thành thấy Đản Đản tự giác như thế nhịn không được đỡ trán than thở. Nàng hao hết tâm lực dời dược trì vào trong túi càn khôn đã biến thành địa phương tắm chung của mấy con tiểu thú. Lúc này Đản Đản biến thành như vậy không cần phải nói cũng biết vào túi càn khôn tìm dược trì tắm.
Đáng thương dược trì của nàng còn không có phát huy được công dụng gì đã bị mấy con tiểu thú chiếm dụng.
Ai… Ngược lại không phải là nàng không nỡ, chỉ là thật vất vả có một mảnh dược trì như thế cứ như vậy lãng phí, nàng thật sự có chút không đành lòng, bất quá dược hiệu của dược trì không sai, thường thường tắm trong đó cũng là có chỗ tốt đối với mấy con tiểu thú.
Nghĩ tới đây, Cố Khuynh Thành đối với chuyện dược trì bị chiếm dụng cũng cảm thấy không có gì to tát, dùng thì dùng đi.
“Đi, chúng ta về trước đi.” Mộ Quân Tà ôm hông của Cố Khuynh Thành mũi chân điểm nhẹ, đạp không bay lên, không bao lâu liền trở về Hoa uyển.
Tiến vào phòng, Cố Khuynh Thành đã thả Đản Đản vừa tắm sạch ra ngoài.
“Mẫu thân, muốn ôm ôm.” Sạch sẽ rồi, lông tơ cả người Đản Đản khôi phục mềm mại xoã tung nhìn qua dễ nhìn không ít, chỉ là nhan sắc vẫn là đạm tông sắc nửa điểm hình dạng của phượng hoàng cũng không có, thấy thế nào đều giống như một con dã sơn kê.
Trong truyền thuyết, bộ tộc phượng hoàng các loại cao to, các loại loá mắt huyến lệ, thậm chí được phong là loài chim đẹp nhất, một thân lông chim lưu quang dật thải loá mắt nhất, trong bất luận truyền thuyết nào cũng không có xuất hiện qua loại tình huống như Đản Đản.
Cố Khuynh Thành thậm chí bắt đầu hoài nghi, Đản Đản có thật là phượng hoàng nhất tộc hay không.
Vọng Thư Uyển
“Phượng hoàng sẽ lớn theo thời gian, càng ngày sẽ càng dễ nhìn.” Như là nhìn thấu nghi vấn của Cố Khuynh Thành Mộ Quân Tà há mồm giải thích.
Nga, nguyên lai là như vậy a…
Chưa từng nuôi động vật nhỏ nào, Cố Khuynh Thành thực sự một chút kinh nghiệm cũng không có, bất quá nghe Mộ Quân Tà nói như vậy Cố Khuynh Thành đối với hình dạng xinh đẹp của Đản Đản trong tương lai nhất thời lại mong đợi, thế nhưng phần chờ mong này không có kéo dài bao lâu bởi vì có người đến…
Trong đại sảnh dưới lầu, bỗng nhiên táo động.
Hoa Dương cùng Thủy Duyệt Nhi nguyên bản bị Cố Khuynh Thành đả thương cấp tốc thoát đi, vừa vặn gặp người Hoa gia chủ tới.
Hoa gia chủ lo lắng hai tiểu bối làm chuyện quan trọng như vậy mặt khác phái người đến tiếp cận Hoa Dương, nhưng ai biết vừa tới nửa đường lại đụng phải Hoa Dương bị thương, vừa nghe nói là một người không biết tên đả thương Hoa Dương, trong lòng người của Hoa gia cũng có chút tức giận, nhưng chuyện nhận lại Hoa Huyên tương đối quan trọng liền mang theo Hoa Dương đi đầu tới học viện Thanh Minh.
Nhưng Hoa Huyên nhìn thấy người của Hoa gia trực tiếp giận tái mặt, đóng cửa lại không gặp mặt.
Lúc đầu, Hoa Huyên bị Hoa phu nhân bắt tuy nói người của Hoa gia trước đó không biết, nhưng say này đã biết cũng không có phái người cứu giúp, mà là trơ mắt nhìn Hoa Huyên bị gả cho một tao lão đầu, hiện tại đề cập Hoa gia, Hoa Huyên hận không thể đem từng người của Hoa gia tìm đến đều đánh một trận.
“Huyên… Huyên tiểu thư, ngươi mở cửa trước, chúng ta nói chuyện.” Bào đệ của gia chủ Hoa gia, Hoa Uy đang đứng ở cửa, không ngừng gõ cửa, kỳ thực thời gian ở Hoa gia, Hoa Uy thương yêu Hoa Huyên nghe nói Hoa Huyên là nữ hài, vẫn thương yêu Hoa Huyên như trước. Đoạn thời gianHoa Huyên gặp chuyện không may, hắn xuất môn không ở nhà.
Sau này, chờ hắn trở về nghe nói Hoa Huyên tao ngộ tâm thương yêu không dứt, lại nghe Hoa gia chủ còn muốn phái người tìm Hoa Huyên, hắn xin mệnh mà đến, ai biết, Hoa Huyên lại không muốn gặp hắn, điều này làm cho trong lòng Hoa Uy càng hối hận.
“Hoa Huyên, phụ thân muốn đón ngươi về, đã là thiên đại ân tình, ngươi không nên không biết phân biệt.” Xương cổ tay của Hoa Dương bị Hoa Uy tiếp lại, nhưng hôm nay như trước không có thể tùy ý nhúc nhích, mà Thủy Duyệt Nhi so với tình huống của hắn thảm hại hơn, đã được hộ vệ Hoa Uy mang đến tiễn về Thủy gia.
Thấy Hoa Huyên đến cửa cũng không để cho bọn họ tiến rõ ràng nhất phó không muốn về Hoa gia, lòng của Hoa Dương miễn bàn cao hứng bao nhiêu, nhưng cao hứng tới đâu trên mặt hắn vẫn phải khuyên nhủ Hoa Huyên, chỉ bất quá cái từ ‘khuyên’ này rất giả tạo.
Hoa Huyên trốn ở trong phòng tức giận đến rơi nước mắt, nghe được lời của Hoa Dương càng tức giận đến nộ xích: “Hoa Dương, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang tính toán cái gì! Ngày hôm nay ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi còn vuốt mặt không nể mũi, ta liền đem chuyện ngươi làm trước đây moi ra một lượt!”
Sở tác sở vi của Hoa Dương Hoa Huyên vẫn luôn biết. Chỉ là, Hoa Huyên nể tình cùng cha khác mẹ không muốn dây dưa với Hoa Dương, nhưng Hoa Dương lại được một tấc lại muốn tiến một thước!
Hoa Huyên nổi giận, quả thực sắp nổ!
Nếu như có thể, nàng thật muốn một cước đạp bay Hoa Dương, đỡ phải để hắn ô nhiễm tầm mắt của mình.
“Hoa Huyên, ngươi!”
Hoa Dương chán nản, e ngại Hoa Huyên thực sự làm ra chuyện gì, chỉ có thể đè nặng lòng tràn đầy lửa giận, không lên tiếng nữa.
Một bên Hoa Uy nghe được đối thoại của hai người trong lòng hình như hiểu ra gì đó, nhưng bây giờ không phải là thời gian