CHƯƠNG 226: ÁC ĐẤU, TIỂU LAM MẤT TÍCH
Editor: Luna Huang
Nguyên bản trong phòng làm việc của rộng lớn, lúc này một mảnh yên lặng, bầu không khí nặng nề, cho người hít thở không thông.
Cố Khuynh Thành ngồi ở trên ghế, không rên một tiếng, nhưng lại có một cổ khí thế của vô hình làm cho Tu Văn nói không ra lời. Tu Văn sống nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều đại tràng diện, chống lại mâu tử đen kịt thanh lãnh của Cố Khuynh Thành như trước nhịn không được có chút kinh hãi.
Lúc trước, Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà ở chung một chỗ, Tu Văn chỉ cảm thấy khí tràng của Mộ Quân Tà quá mức cường đại mới có thể khiến cho hắn có chút không thở nổi, nhưng hôm nay Mộ Quân Tà ngồi ở một bên, nhìn cũng không nhìn bên này, thế nhưng khí thế của Cố Khuynh Thành cũng không giảm phân nửa, hình như chỉ cần ngồi ở đó liền có uy áp vô hình thả ra trực bức đến chỗ hắn.
Tu Văn âm thầm kinh hãi, trách không được Mộ Quân Tà yên tâm Cố Khuynh Thành như thế, một câu nói cũng không hỏi, cảm tình là biết nha đầu Cố Khuynh Thành này cũng không phải dễ chọc nha!
Ai… Đều do đám trưởng lão này ở không đi gây sự, ngươi nói trực tiếp để Cố Khuynh Thành đi vào không phải tốt sao? Còn làm ra những thứ chuyện thích thiêu thân này để hắn vô duyên cớ ngồi đây lo sợ!
“Khuynh Thành…” Tu Văn chỉ cảm thấy môi cũng lỡ ra, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời hắn cảm thấy Cố Khuynh Thành trước đây thật có thể giả bộ, nhất phó hình dạng cả người lẫn vật vô hại, đối với hắn cũng coi như tôn kính, hiện tại Tu Văn mới hiểu được nguyên bản khi đó hắn còn chưa chọc giận Cố Khuynh Thành, nếu là chọc giận nàng, nàng cũng mặc kệ hắn là ai.
Cố Khuynh Thành miễn cưỡng nâng mí mắt lên, quét Tu Văn một mắt, “Sáng mai phải tỷ thí?”
Hai chữ cuối cùng như nhún nhảy ở ngày trên đầu lưỡi bị cắn thật mạnh, đủ thấy Cố Khuynh Thành đối với chuyện tỉ thí nửa điểm cũng không vui vẻ.
Hô hấp của Tu Văn căng thẳng, theo bản năng đề phòng Cố Khuynh Thành, lộp bộp nói: “Đúng vậy, ngươi có muốn tham gia hay không?”
“Ta có thể không để sao?” Cố Khuynh Thành nhàn nhạt nói, trong tay thưởng thức ly trà nhỏ, sóng nước trong ly trà nho nhỏ thay phiên chuyển như đang đang khiêu vũ, nhưng Tu Văn biểu thị rất đồng tình với ly trà kia, rất sợ Cố Khuynh Thành không nghĩ qua là ly trà sẽ rơi xuống biến thành mảnh nhỏ.
(Luna: Nói thật nhé, Tu Văn dù sao cũng sống bao lâu rồi, không lý nào sợ thành như vậy được @@ truyện này quá mức bàn tay vàng rồi T_T chắc xong bộ này với hai bộ huyễn vẫn đang edit ta sẽ không chạm vào bộ huyễn nào nữa đâu.)
“Không, không thể.” Tu Văn thấp thỏm nói.
“Nếu không thể, ngươi còn hỏi ta có muốn tham gia hay không? Tổng phó viện trưởng, ngươi quá rỗi rãnh phải không?” Cố Khuynh Thành ném ly trà trong tay lên bàn một cái, xoay người đi tới bên người Mộ Quân Tà, lôi hắn liền đi ra ngoài.
Ba. . .Ly trà nhỏ vỗ lên mặt bàn nhưng không có vỡ vụn như trong dự liệu của Tu Văn, mà là đang quay thành một vòng trên bàn đủ một phút đồng hồ sau mới ngừng lại được, Cố Khuynh Thành cực phú kỹ xảo tính ném một cái, sau khi ly trà nhỏ dừng lại, trà bên trong ly cũng không đổ ra ngoài dù chỉ một chút.
Tu Văn nhìn thở một hơi dài nhẹ nhõm, nâng tay áo lên xoa xoa mồ hôi lạnh không dễ nhận thấy được trên trán.
Vọng Thư Uyển
Được rồi, hắn vẫn là lần đầu tiên ngã quỵ trong tay của một tiểu nha đầu, trách chỉ có thể trách hắn xem con cọp ngủ đông thành mèo dịu ngoan, đáng đời bị hung hăng cắn một cái. Cũng may Cố Khuynh Thành cho hắn chút mặt mũi không để cho hắn không xuống đài được.
Tối thiểu, Cố Khuynh Thành đáp ứng ngày mai tỷ thí, như vậy cũng rất tốt.
Tu Văn thở dài trong lòng đặt mông lên ghế hung hăng thở vài ngụm trọc khí, ban nãy khí áp của Cố Khuynh Thành thấp như vậy sắp nhịn chết hắn, hắn thật sợ Cố Khuynh Thành không đi, hắn liền trở thành linh tôn đầu tiên bị nghẹn chết.
Đi ra giáo hối viện, Cố Khuynh Thành để Mộ Quân Tà về Hoa uyển trước, bản thân cưỡi Tiểu Lam đến Lư Diêm sơn mạch tìm một địa phương an tĩnh dự định hoàn thành toàn bộ tấn cấp.
Trước đó, tổ tiên từng nói qua, nàng ở bên trong cung điện sau thác nước chưa hoàn thành tất cả tấn cấp, chỉ là có thực lực kia mà thôi. Ngày mai sẽ phải tỷ thí còn phải chiến thắng mười thiên tài đầu tiên trên bảng, nhiệm vụ của nàng rất gian khổ a!
Phải biết rằng, mười thiên tài đầu bảng trong học viện Thanh Minh chính là một thần thoại. Có người nói, đã năm năm rồi mười thiên tài đầu bảng chưa từng đổi, chỉ là đổi tới đổi luôn thứ tự của mười người đó thôi, ngoài ra không ai có thể thay thế được họ, đây cũng chính là lúc đó, Dương Nguy bất quá là thiên tài thứ mười hai trên bảng lại chiếm được nhiều tài nguyên tu luyện cùng học sinh tôn trọng như vậy.
Thiên tài đầu bảng rất khó vượt, PK không chỉ là thực lực, còn có sở trường đặc biệt, trong học viện Thanh Minh tất cả học sinh vì chen lên bảng một trăm thượng thiên đều rất khó khăn, nhưng học viện Thanh Minh yêu cầu rất cao, mỗi người tiến nhập học viện Thanh Minh, thực lực chênh lệch không bao nhiêu, dẫn đến học tập qua một đoạn thời gian, thực lực của tất cả mọi người vẫn là không sai biệt lắm, đặt ở một khối tương đối thật tình không dễ dàng trổ hết tài năng.
Cái này, còn bày đặt tỷ thí, Cố Khuynh Thành phải lên được top mười thiên tài mới có thể đi vào Đoạn Thiên tháp, đây không phải là ý định đối nghịch với nàng sao?
Cố Khuynh Thành rất phiền táo, không phải là bởi vì sợ mười vị trên bảng thiên tài mà là cảm thấy học viện Thanh Minh phá nhiều quy củ, tiến nhập Đoạn Thiên tháp khó như vậy cũng không biết có gì tốt, người nhiều như vậy dùng tiền đi cửa sau cũng muốn đến.
Quả thực!
Ai. . . Thật tình đau đầu.
Cố Khuynh Thành xoa xoa thái dương phát đau, lúc này Tiểu Lam đã bay đến Lư Diêm sơn mạch, tìm được một cự thạch thập phần an tĩnh, Cố Khuynh Thành quét bốn phía một mắt, cảm thấy coi như an toàn, yên lặng nhảy xuống khỏi người Tiểu Lam.
Phân phó Tiểu Lam nghĩ thái hóa canh giữ ở bên cự thạch, Cố Khuynh Thành xoay người vào cự thạch bắt đầu tấn cấp.
Bởi trước đó thực lực đã hoàn thành tấn cấp, lần này chỉ phải tiếp nhận tia sáng tấn cấp liền thành, chỉ là không giống bình thường, bản thân khiến linh lực ra làm cái chắn, trong lúc nhất thời Cố Khuynh Thành cũng không biết nên làm sao sau khi hoàn thành nửa đoạn tấn cấp còn lại.
Cố Khuynh Thành thở thật dài một cái, muốn lấy Địa Lý chí ra xem một chút, trong túi càn khôn bỗng nhiên truyền ra thanh âm của tổ tiên: “Nha đầu đần, ngươi trực tiếp điều động tất cả linh lực, trùng kích linh hải một cái là được, không cần lăn qua lăn lại nữa.”
“Ngươi